Dông dài buổi chợ trưa
Lâu ngày chểnh mảng việc cây, bữa nay có chút thời gian thăm một vòng chợ huyện gặp toàn sự kiên. Hề hề, đã là sự thì phải có kiện nó mới đủ bộ nên chuyện chim khướu ghét thằng cú mèo to xác còn anh cú ghét thằng khướu hót hay âu cũng là chuyện thường ở huyện nhà. Cái chợ nó là thế, muôn đời chả khác.
Mà ngộ đời, vốn cái thằng kinh doanh thì phải chiêu trò tí thì mới dễ kiếm cơm, ai mà chả biết cần gì phải xoắn mà đá đưa kim chích. Mịa, ối kẻ cứ làm ra mặt thánh thiện dưng đầu đầy máu gian hùng, chẳng qua là cố gom hết về mình không được nên đành đứng dòm và nuốt cái cục nghẹn, rõ là tự nhục mình.
Kể chuyện cũ xóm chợ cho bà con nghe nà, dưng mà đọc cũng bé bé cái mồm chứ đừng có toác ra không khéo lại tự vả vào mồm mình đấy.
Ờ, đấy là chuyện lão Năm Ngã, vốn ngày xưa cũng bán buôn chợ giời, nhờ cái lưỡi khéo uốn cộng với chút lỏi mồm mà khớ khớ hầu bao. Ấy thế mà lão còn gặp may lắm bận, hờ hờ, đúng là thằng may thì nó luôn may.
Lão Năm Ngã có cái cửa tiệm bán rau sạch, buôn bán cũng gọi là tàm tạm vì món này nó kén khách dùng, dưng mờ lão lại được hưởng cái sướng là luôn được ăn rau sạch hơn người. Ối thằng giàu cũng chả sướng bằng nên cái mặt lão lúc nào cũng vênh vênh có vẻ đắc thắng lắm, mấy mụ nhà giàu đến mua rau nhiều bữa tức đến lộn ruột vì vài đồng bạc lẻ mà phải cắn răng chả dám nói sợ lần sau lão đếch bán cho mà mua, rõ khổ...
Cái bữa nào chả nhớ nốt, lão mua mấy mớ rau giống cho mụ vợ hắn giồng sau nhà, nghe nói giống cao sản. Được dăm bữa nửa tháng lão ra vườn thăm rau, cơ mà ối giời giật mình vì thấy giữa đống lộn xộn lá kia có cái cây rau gì mà lá ốm teo xanh ngắt. Bứt một cọng nhấm thử thì vị ngọt mát vô biên.
Mừng húm, lão lấy tre đóng cọc rào lại cấm vợ con không được đụng vào cây rau lạ, để dành đấy cho lão tính chuyện...
Ngày lại ngày, lão cặm cụi với cây rau lạ ngoài vườn, hết nhổ cỏ lại xăm soi xem nhân giống được bao nhiêu, rồi nhẩm bẩm tính cái quỷ quái gì mà chỉ mình lão biết. Lắm lúc người ta bắt gặp lão cười một mình đắc thắng như kẻ trúng chó dại cắn mà hết vac xin.
Nhiều lần gặp cái sự lạ ấy nên mấy thằng bạn lão đâm tò mò soi mói, nhưng mà lão giấu tiệt không cho biết, hỏi mua cũng không bán, bảo rằng đấy là cái giống còn đang trong thời kỳ nghiên cứu, chưa bán ra chợ giời. Sự thèm khát ấy càng tăng khi một hôm lão cho cánh nhà giàu trên chợ tỉnh về được thưởng thức 1 bữa rau lạ và ngon vào bậc nhất. Thế là một đồn mười, mười đồn trăm...
Lời đồn thế nào thì hạ hồi phân giải, nhà cháu đi kiếm cơm cái đã, xót ruột quá...