Dông dài buổi chợ trưa

Blackrose86

Thành viên tích cực
Trích lại đọc cho liền mạch,thấy bác Chém gió có văn phong rất quen:-*
Dông dài buổi chợ trưa​

Lâu ngày chểnh mảng việc cây, bữa nay có chút thời gian thăm một vòng chợ huyện gặp toàn sự kiên. Hề hề, đã là sự thì phải có kiện nó mới đủ bộ nên chuyện chim khướu ghét thằng cú mèo to xác còn anh cú ghét thằng khướu hót hay âu cũng là chuyện thường ở huyện nhà. Cái chợ nó là thế, muôn đời chả khác.

Mà ngộ đời, vốn cái thằng kinh doanh thì phải chiêu trò tí thì mới dễ kiếm cơm, ai mà chả biết cần gì phải xoắn mà đá đưa kim chích. Mịa, ối kẻ cứ làm ra mặt thánh thiện dưng đầu đầy máu gian hùng, chẳng qua là cố gom hết về mình không được nên đành đứng dòm và nuốt cái cục nghẹn, rõ là tự nhục mình.
Kể chuyện cũ xóm chợ cho bà con nghe nà, dưng mà đọc cũng bé bé cái mồm chứ đừng có toác ra không khéo lại tự vả vào mồm mình đấy.

Ờ, đấy là chuyện lão Năm Ngã, vốn ngày xưa cũng bán buôn chợ giời, nhờ cái lưỡi khéo uốn cộng với chút lỏi mồm mà khớ khớ hầu bao. Ấy thế mà lão còn gặp may lắm bận, hờ hờ, đúng là thằng may thì nó luôn may.
Lão Năm Ngã có cái cửa tiệm bán rau sạch, buôn bán cũng gọi là tàm tạm vì món này nó kén khách dùng, dưng mờ lão lại được hưởng cái sướng là luôn được ăn rau sạch hơn người. Ối thằng giàu cũng chả sướng bằng nên cái mặt lão lúc nào cũng vênh vênh có vẻ đắc thắng lắm, mấy mụ nhà giàu đến mua rau nhiều bữa tức đến lộn ruột vì vài đồng bạc lẻ mà phải cắn răng chả dám nói sợ lần sau lão đếch bán cho mà mua, rõ khổ...

Cái bữa nào chả nhớ nốt, lão mua mấy mớ rau giống cho mụ vợ hắn giồng sau nhà, nghe nói giống cao sản. Được dăm bữa nửa tháng lão ra vườn thăm rau, cơ mà ối giời giật mình vì thấy giữa đống lộn xộn lá kia có cái cây rau gì mà lá ốm teo xanh ngắt. Bứt một cọng nhấm thử thì vị ngọt mát vô biên.
Mừng húm, lão lấy tre đóng cọc rào lại cấm vợ con không được đụng vào cây rau lạ, để dành đấy cho lão tính chuyện...
Ngày lại ngày, lão cặm cụi với cây rau lạ ngoài vườn, hết nhổ cỏ lại xăm soi xem nhân giống được bao nhiêu, rồi nhẩm bẩm tính cái quỷ quái gì mà chỉ mình lão biết. Lắm lúc người ta bắt gặp lão cười một mình đắc thắng như kẻ trúng chó dại cắn mà hết vac xin.
Nhiều lần gặp cái sự lạ ấy nên mấy thằng bạn lão đâm tò mò soi mói, nhưng mà lão giấu tiệt không cho biết, hỏi mua cũng không bán, bảo rằng đấy là cái giống còn đang trong thời kỳ nghiên cứu, chưa bán ra chợ giời. Sự thèm khát ấy càng tăng khi một hôm lão cho cánh nhà giàu trên chợ tỉnh về được thưởng thức 1 bữa rau lạ và ngon vào bậc nhất. Thế là một đồn mười, mười đồn trăm...

Lời đồn thế nào thì hạ hồi phân giải, nhà cháu đi kiếm cơm cái đã, xót ruột quá...
Chủ nhật, chợ trưa vắng tanh như chùa bà đanh, tiếng rao bán hàng của thằng cu Đen vọng lên từ dưới bờ sông nghe rõ mồn một:
- Rau tươi đê..ê, rau sạch trồng bờ rạch mua về nấu cá chạch bà con ơi... rau đê...ê..ê!
Nhìn gánh hàng rau còn chất đầy trên cần xé đèo đàng sau cái xe cà tàng, thằng Đen thở dài ngao ngán. Dân với tình sao dạo này đói kém dữ, mấy năm trở về đây nó chỉ bán chợ này, dù có nhiều người cạnh tranh nhưng vì lấy được nguồn hàng tốt nên rau của nó chỉ tới trưa là bán hết. Dạo này dân đói, lại còn thêm mấy thằng mắc dịch mắc toi ở chốn nào về đây bán nữa chứ, rồi sẽ có lúc đói cả lũ mất thôi.

- Ê, Đen! Bán buôn được không mày? - Có tiếng gọi từ phía sau. Thì ra là thằng Đoàn mập bạn nó, thằng này cũng nghề rau nhưng là nghề tay trái, lâu lâu gặp bữa chợ đông cũng nhào vô hốt toán loạn. Được cái cởi mở và thẳng tính.
- Chán bỏ mẹ đi anh Đoàn ơi, mấy thằng trong chợ bán phá giá quá, em ở đây cũng chịu trận mà sống. Chuyến này nhắm kham không nổi chắc đổi nghề mất.
- Tao có món này cho chú mày xem - Thằng Đoàn thò tay vào túi lấy ra một cái hộp giấy gói khá cẩn thận rồi cả hai xúm đầu vào bán tán có vẻ rất cơ mật. Thằng Đen dường như hứng thú với món hàng kia mà quên mất cả gánh rau đang héo dần trong tiết trời trưa hừng hực lửa.

Thằng Đen ốm nhách và gầy, tỷ lệ nghich với cái độ tuổi đang sung mãn của nó. Quê nó xa lắm, tít miền Đông Sơn nó lưu lạc về đây. Mồ côi mẹ từ năm 10 tuổi, cha bỏ nhà đi mất, nó phải thay mẹ nuôi đứa em gái 5 tuổi, thấm thoắt cũng đã hai chục cái mùa mưa. Đứa em gái đã theo chồng, còn nó cũng vớ được con nhỏ gần làng về làm vợ. Hai vợ chồng tặn tiện dành dụm lắm mới cất được cái nhà nho nhỏ, cái đói vẫn đeo đẳng theo chân nó về cái chợ này.

Cái chợ huyện không quá lớn nhưng cũng chả phải là quá nhỏ nhưng lúc nào cũng chật chội ngột ngạt. Càng ngột ngạt hơn khi vô khối lũ khố rách ở đâu cũng dạt về đây bán hàng rau như thằng Đen. Bè phái đánh chửi nhau suốt ngày khiến lão Đinh quản lý chợ cũng phát ngán.
Sẽ là thiếu sót nếu không nói 1 chút về cái bọn khố rách mà thằng Đen vẫn ghét cay ghét đắng. Cầm đầu bọn ấy là thằng Được, quê ở đâu chả rõ. Thằng Được về chợ này kéo theo 1 nhóm bốn năm thằng cùng hội với chiêu bài bán phá giá mong đẩy thằng Đen và những người bán rau khác đi chỗ khác cho chúng thoải mái làm ăn. Không ít lần chúng cạnh khóe và gây khó dễ cho thằng Đen, thậm chí còn cho người theo trả giá 1 giá 2, chèo kéo ngay trước mặt bạn hàng của thằng Đen khiến nó bán buôn không xong mà gây chuyện cũng không được, rõ một lũ bất nhân.

Trên tất cả những vặt vãnh ngổn ngang ấy, lão Năm Ngã ung dung độc chiếm cái gian hàng thơm tho nhất chợ và tỏ ra vị thế của người bề trên khiến thằng Đen và vô khối thằng chảy nước dãi. Mấy lần thằng Đen tò mò bịt mặt giả làm người mua vào ngắm nghiá cái gian hàng nhà lão Ngã nhưng bắt gặp ánh mặt nghiêm khắc của lão, nó lặng lẽ rút....


Còn tiếp...​
y cái sự đời nó luôn chớ trêu, kẻ ngồi mát hưởng bát vàng, thằng cắm đầu làm vẫn húp cháo. Thằng Đen cũng đâu hay đám thằng Được cũng bần hàn chả thua gì nó. Chiêu trò láu cá là thế, mất dạy giang hồ là thế nhưng mấy ai biết được thằng Được nó sống như thế nào.
Một nách 2 con, vợ thì ốm đau liên miên, vốn ít chữ lại vô công rồi nghề nên thằng Được loay hoay mãi mà chả làm gì nên thân. Nó làm đủ thứ nghề để kiếm sống. Thợ hồ, thợ máy, rồi vác lúa thuê và bây giờ đi bán rau dạo. Nó vốn hiền lương và chân chất, nhưng cái chân chất ấy không mang lại cơm cháo cho con nó khi chúng đói, không mua được thuốc cho vợ nó khi vợ ốm. Con người nó trở nên lạnh lùng vô cảm, bản tính cục cằn và gian manh mới mong kiếm sống qua ngày chốn chợ đời. Âu cũng là cuộc sống nó đun đủi ra thế, nghĩ mà tội...

Sáng nay chợ họp mặt các tiểu thương để bàn về việc kinh doanh hàng Tết và cho thuê gian hàng. Từ sáng sớm đã nhếch nhác mấy bà mấy cô thịt lợn mặt trát đầy phấn, môi son đỏ mọng thân hình nhung nhúc mỡ. Mấy bà xúm lại với nhau cười nói hô hố. Bà Ba Nhỏ cái mồm oang oang:
- Ê, tui nghe năm nay chợ khuyến mãi gian hàng bán Tết, tui định đăng ký 1 suất bán rau thêm cho mấy đứa cháu nó trông kiếm ít tiền tiêu vặt. Chứ bao nhiều tiền đám nhà lão Ngã, thằng Đen với tụi giang hồ kia nó hốt hết, mình bản địa mà chả làm được gì, nghĩ cũng thẹn, mấy bà thấy sao?
-Thôi thôi cho con xin đi má - tiếng một ai đó cất lên - Má giàu muốn phát phì ra thế kia, chừa cháo cho tụi nó húp với chứ, má có gan thì qua sát bên gian hàng lão Ngã mà bán với chác. Bán ở đây chỉ khổ cho tụi nhỏ.
- Ơ cái con mồm thối kia, tao đã làm gì ăn hết tiền nhà mày mà to mồm thế, tao kiếm tiền của thiên hạ chứ có lấy của mày đồng nào đâu mà xỉa với xói, có im đi không tao cắt lưỡi bây giờ.
- Thì rõ là tiền của thiên hạ, chứ bà đụng vào tiền tôi thử xem tôi có để cho bà yên không. Chả biết đứa nào mồm thối hơn đứa nào, hở ra cái là muốn lên mặt đàn chị. Chả phải bà cũng lê lếch đâu thua gì tụi thằng Đen, chẳng qua là dựa hơi lão Đinh quản lý nên mới có tí tiền mà hơi tí là khoe mẽ, hay đã ngửa... ra cho lão ấy rồi. Rõ đồ gái đĩ già mồm.
- Mày...
- Thôi thôi tôi xin mấy bà, chị em bán buôn với nhau cả có gì mà to tiếng thế. Suỵt, có im không thì bảo, lão Đinh đến kìa. Vào họp thôi.
Bọn đàn bà lục tục kéo vào trong không thấy thằng Đen nãy giờ ngồi phía sau buồn rười rượi, uể oải đứng dậy nó cất bước theo cùng...

Lão Ngã ngả người trên tấm ngựa gõ bóng loáng, mồm phì phèo điếu thuốc tập nhả khói chữ O. Mỗi lần cái chữ O tròn được thổi lên trần nhà là mỗi lần lão đắc ý cười hăng hắc.
Hôm nay ban quản lý chợ họp mà lão chả thèm dự, đến làm đếch gì cho mệt. Lão độc quyền chốn này có đói đâu mà sợ, ai làm gì mặc ai, riêng lão vẫn phương châm khách hàng cần mình chứ mình ...éo cần nó, cứ như thế mới làm giá được.
Mà lão ngẫm đúng thật, cái gian hàng nhà lão toàn bọn nhà giàu, mua hàng mấy khi trả giá, lại có khi còn phải năn nỉ lão để đặt thêm hàng mỗi lần có tiệc ấy chớ. Không có lão thì lấy đâu bọn nó có được những bữa tiệc thịnh soạn như thế kia. Hừm, lão chợt cười nhạt, ấy là lão đang nghĩ về những kế hoạch của lão.

Chết chết, mải lòng vòng mà quên mất cái lời đồn hồi năm ngoái, từ cái hôm lão cho bọn khách nhà giàu thưởng thức vị ''rau tiên'' đến nay cũng ngót nghét cả năm. Bạn nhà giàu ấy đồn rằng lão đang chứa trong nhà những giống rau kỳ diệu có thể bồi bổ sức khỏe, tăng cường sức khỏe cho tuổi già, hỗ trợ ham muốn cho tuổi trẻ. Nhiều người tò mò tới hỏi thăm chỉ nhận được cái lắc đầu.
Duy có một người được lão cho cái thơm thảo ấy, đó là 1 người bạn tâm giao và có quan hệ làm ăn chung. Lão ấy thì chả mấy quan tâm đến việc kinh doanh nên cho về trồng ăn chơi cũng chả sao. Tay dụi cái tàn thuốc cháy dở vào vách, lão Ngã nhẩm tính đã đến lúc tung hàng...


Còn tiếp...​
 

Chém gió

Thành viên
Rốt cục cũng tới ngày lão Ngã bán hàng. Chỉ bọn thương gia trên tỉnh về và 1 số ít ở huyện cùng với bè bạn chí cốt mới được biết tin này. Không khoa trương lùm xùm, không công bố rộng rãi ấy vậy mà mới sáng sớm đã có rất nhiều người đến xếp hàng nơi cửa tiệm. Nhưng lão không bán ở đấy, hàng đặc biệt chỉ bán tại gia.

Căn phòng khách có chừng hơn hai chục khách, toàn các vị bụng phệ đi vì mỡ, mấy bà mấy cô thì vàng đeo đỏ người. Ai cũng háo hức vì lần này đc tận mắt chứng kiến và sở hữu một thứ thực phẩm kỳ diệu mà như lão Sửu, bạn chí cốt của lão Ngã vừa hé răng đó là ''rau tiên''.
Tiếng xì xào khẽ lắng xuống khi lão bước vào, trên tay cầm cái chậu trồng cây nhỏ nhỏ. Liếc mắt một vòng trấn an và xem thái độ mọi người xong, lão cất giọng the thé:
- Thưa bà con, hôm nay tôi mời mọi người đến để công bố về giống cây mà tôi đã thử nghiệm và nhân giống thành công. Đây là 1 loại thực phẩm thượng hạng mà trong quý vị đây cũng đã có vài người được thưởng thức. Công dụng của nó là vô biên và tôi dám khẳng định rằng chưa có 1 loại rau nào có thể mang lại công dụng hơn nó. Quý vị nếu có nhu cầu có thể đăng ký mua với 1 số lượng đủ dùng hoặc có thể mua giống về trồng trọt. Vậy ai có nhu cầu xin cho chúng tôi được biết.
- Tôi mua giống, tôi cần mua giống - hàng loạt cánh tay đồng loạt giơ lên, hầu hết là của đám thương gia
- Có bao nhiêu tôi mua hết - lão Phú trọc cất tiếng. Nói xong, thấy mình hớ bèn quay mặt nhìn lại lão bắt gặp bao ánh mắt đổ dồn về lão với con mắt khinh bỉ pha lẫn căm thù.
- Từ từ đã nào, vốn dĩ giống cây này tôi chỉ bán lá cho bà con dùng, nhưng vì nhiều người cũng có nhu cầu trồng trọt nên tôi sẽ bán cả giống. Tuy nhiên giống này nó thích nghi trên 1 loại đất trồng đặc biệt mà chỉ tôi mới có, và vì vậy muốn mua giống các vị phải mua thêm cả đất trồng. Cây giống tôi bán 100 đồng 1 cây, bán 1 lô là 100 cây, đất trồng có giá tương đưong như cây giống, tổng cộng quý vị phải chi hết 2 vạn đồng cho 1 lô. ai đăng ký thi xin mời.
Lão chưa dứt lời đã nghe nhiều tiếng ồ lên từ phía dưới, một âm thanh mang cả sự ngạc nhiên và thất vọng. Tiếp theo đó là tiếng xì xào bàn tán nổi lên như máy chà gạo.
- Hai vạn đồng, lão ấy cắt cổ người ta chắc - Tiếng bà Phi béo.
- Ờ, hai vạn thì để tao mua được cả vườn rau, cần gi đến thứ rau của lão.
- Đề nghị bác chủ bán lẻ đê - Lão Sửu nãy giờ chỉ nghe, bây giờ mới cất tiếng.
Lão Ngã căng sắc mặt nhìn về phía người vừa nói, thì ra là thằng bạn lão. Mẹ kiếp, sao hôm nay nó lại đần thế không biết. Mà chả biết ai bảo hắn mà hắn cũng vác mặt đến, lão có mời hắn đâu. Cái thằng bạn này lúc trước lão có chia cho ít giống về dùng rồi, sao hôm nay lại dến nhỉ, mà cái thông minh nó bỏ đâu hết rồi mà phát ngôn ngu như lợn.
- Đề nghị bà con mình trật tự - Lão tiếp: Thật sự tôi không muốn bán giống vì cũng chưa có nhiều để mà bán, chỉ là chia xẻ để bà con mỗi người có một ít mà dùng. Tuy nhiên tôi không có thời gian phân phối cho từng người nên chúng tôi không bán lẻ. Quý vị có thể cân nhắc khi mua hàng. Còn chuyện bán lẻ thì sau này hãy tính, xin mời bà con cứ thảo luận, ai mua thì đăng ký tại đây với người nhà tôi.
- Thôi, tôi về - tiếng một ai đó - đúng là không hy vọng mua được gì của cái lão này, mất thời gian quá sức.
- Mẹ kiếp, bán rau mà như cắt cổ người, không biết để đức ở đâu nữa. Lão này mai sau cháu chắt sinh ra sẽ không có lỗ đít, nhẩy!

Lão Ngã cười khẩy trước cử chỉ của đám khách hàng. Lão đếch muốn bán đấy, làm gì được lão. Thằng nào có gan đưa cổ ra cho lão chém 1 nhát thì hòng sở hữu được một ít, thế thôi. Tay phe phẩy cái quạt, lão dợm bước ra phía hiên nhà nơi đặt sẵn bộ bàn trà, bỗng thằng người nhà bước lại gần và nói nhỏ vào tai lão điều gì đấy.
Chỉ thấy lão tái mặt không nói tiếng nào, bước chân nặng nề líu ríu bước vào gian trong bỏ mặc đám khách hàng còn xì xầm thắc mắc ngoài nhà trước.


Không biết thằng người nhà đã nói gì mà khiến lão biến sắc, mời các bạn trổ tài dự đoán :D
 
-Ông ơi! Hổng biết thằng nào đổ thuốc diệt cỏ vào chai "bón lá" và sáng sớm nay Bà đã xịt cho lô "rau Tiên" của ông rồi.
 

nhatrang77

Thành viên tích cực
Thôi biết rồi, bác này cứ trêu ngươi mệt quá. Dép lào kê ngồi mà cũng dẹp lép rồi đó bác ạ.
 

mrduongle

Thành viên tích cực
Trên tàu hỏa có một cô gái ngồi cùng toa xe với một cùng mấy anh thanh niên đẹp trai và một cụ già. Cô gái rất ăn diện, quần áo mô-đen, kín kín hở hở nên mấy tay thanh niên cứ thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc xéo sang tuy nhiên cô gái ngồi ngay sát cụ già nên mấy tay thanh niên kia chẳng dám ho he gì.
Tàu chạy được một lúc thì thấy sắc mặt cô gái có biểu hiện nhăn nhó và có phần không được vui. Một lúc sau bỗng phát ra mấy tiếng kêu lạ, mấy tay thanh niên dáo dác nhìn ngang nhìn dọc xem tiếng kêu phát ra từ đâu. Một lúc sau lại nghe thấy phát ra mấy tiếng kêu như vậy, mọi người đang phân vân thì chợt nghe giọng cô gái véo von “từng đôi chim bay đi, cánh chim dập dìu..”,. Một lúc lại sau lại nghe cô gái cất lên tiếng hát: “từng đôi chim bay đi ...”. Cứ như vậy thỉnh thoảng cô gái lại véo von “từng đôi chim bay đi ...”. Cụ già ngồi bên cạnh nghe thấy thế liền quay sang cô gái bảo: Này cô ơi, còn đôi nào thì cô thả nốt ra cho tôi nhờ, cứ thỉnh thoảng cô mới thả ra một đôi ra như thế này thì bố ai mà chịu được.:bz
 

Trầu Cau

Thành viên


....

Lão Ngã cười khẩy trước cử chỉ của đám khách hàng. Lão đếch muốn bán đấy, làm gì được lão. Thằng nào có gan đưa cổ ra cho lão chém 1 nhát thì hòng sở hữu được một ít, thế thôi. Tay phe phẩy cái quạt, lão dợm bước ra phía hiên nhà nơi đặt sẵn bộ bàn trà, bỗng thằng người nhà bước lại gần và nói nhỏ vào tai lão điều gì đấy.

Chỉ thấy lão tái mặt không nói tiếng nào, bước chân nặng nề líu ríu bước vào gian trong bỏ mặc đám khách hàng còn xì xầm thắc mắc ngoài nhà trước.


Không biết thằng người nhà đã nói gì mà khiến lão biến sắc, mời các bạn trổ tài dự đoán :D

Tình huống 1: Ngưu tầm Ngưu


....

- Bẩm cụ! Có kẻ đang đập vỡ nồi cơm của cụ, thằng con trai lão Sửu đang bán lẻ và phá giá ngay trước cổng nhà mình ạ.



Tình huống 2: Nhân - Quả

....

- Bẩm cụ! Đàn ngỗng nhà mình phá tan tành luống cải tiên rồi ạ.


Tình huống 3: Chưa nghĩ ra ~X(~X(~X(~X(~X(
 

Chém gió

Thành viên
Nhắc lại chuyện lão Ngã đang vênh mặt trước bọn thương gia kia bỗng đột ngột thay đổi thái độ khi nghe thằng người nhà rỉ tai nói nhỏ. Lão loạng choạng bước vào nhà trong ngồi phịch xuống cái ghế vẻ thất thần. Nhưng lão định tâm lại ngay liền chộp cổ thằng người nhà hỏi gặng:
- Đầu đuôi thế nào, kể tao nghe xem.
- Vâng thưa ông. chuyện là như vầy: hồi sáng này con đi chợ thấy đám đông xúm xít lại hò hét la ó. Tò mò con cũng chen chân vào nhưng đông quá không vào trong được, nhưng con nghe mấy đứa xung quanh nói lại là thằng Đen và tụi bán rau đang bán cái gì mà gọi là rau tiên, lại có đứa nói có nguồn gốc từ nhà ông nữa. Con có biết rau tiên là cái gì đâu, vì hồi nãy con thấy ông cầm cái cây ấy nói chuyện với các vị kia con mới vỡ lẽ đấy chứ.
- Thế mày có chính xác thứ nó bán là giống như của nhà mình không?
- Con thấp bé có dòm thấy gì đâu, nhưng nghe bảo rằng Vinh giáo sư cũng có mặt và khẳng định là cùng một giống như rau nhà ta ông ạ.

Lão Ngã tê người. Mẹ kiếp, tụi nó đào đâu ra giống rau của mình nhỉ? Lão đã kín đáo và phòng hờ không hề bán giống cho ai cơ mà. Ngay cả đám bạn giàu có cũng chưa hề có giống thì thằng nhãi Đen lấy đâu ra mà bán chứ. Triền miên trong suy nghĩ, bỗng 1 tia chớp lóe lên trong đầu lão khiến lão giật bắn người.
- Mày xem lão Sửu còn ở ngoài không, gọi vào đây ông nhờ tí việc.
Lão Sửu vẫn còn nán lại tỉ tê với mấy mụ giàu góa chồng ngoài gian trước, nghe thằng nhỏ gọi lão dùng dằng tặc lưỡi đi theo, mắt vẫn chăm chắm vào cái áo trễ cổ của con vợ bé lão Phú trọc.
- Có chuyện gì đấy ông bạn già - lão Sửu cất tiếng hỏi.
- À, có chuyện này tôi muốn hỏi ông 1 tí, lúc xưa khi nhân giống cây rau quý, tôi có biếu ông vài cây để đền ơn cái vụ kiện tụng đất đai đó. Ông trồng nó thế nào, và có cho ai cây nào không?
- Hề hề, cảm ơn lão bạn, cái cây ấy thế mà hay thật, cái bệnh dạ dày kinh niên của tôi nó hết hẳn luôn đấy. Theo lời ông dặn, tôi trồng rất kỹ và chưa hề cho ai. Thằng Đoàn cháu tôi nó trông nom việc này, nhất định không hề có sơ sót.
- Thằng Đoàn? Có phải thằng Đoàn mập vẫn lâu lâu chơi với đám thằng Đen ngoài chợ?
- Đúng, nó đấy, cái thằng to xác mà khéo léo, trồng gì cũng tốt ông ạ.
- Thế thì ông giết tôi rồi.. - lão Ngã ngả người thở hắt ra, môi run run không nói thàng tiếng. Đột nhiên lão vùng dậy, rồi mỗi cái quần cộc và áo mỏng phong phanh thế, lão bước thẳng ra đường nhằm hướng chợ thẳng tiến. Trời tháng mười hai lạnh như cắt, hơi thở lão phả ra một màu trắng đục tan vào gió trong nhịp chân dồn dập. Thằng người nhà và lão Sửu líu ríu chạy theo.

Thằng Đen đang bán những cây rau cuối cùng, hôm nay nó vỡ bẫm. Cầm nắm tiền rủng rỉnh mới tinh trong tay, nó thầm cảm ơn thằng bạn đã giúp đỡ nó, tối nay phải rủ thằng ấy làm 1 trận ra trò mới được hợ hợ...
Nó nghĩ đến vợ nó, tối hôm qua 2 đứa nó nhẩm sổ nợ còn toát mồ hôi, thế mà chỉ sau một đêm mọi việc đã khác. Chiều nay con vợ nó sẽ bất ngờ cho mà xem, sẽ nhìn nó bằng ánh mắt ngưỡng mộ chứ chả phải cái thái độ chì chiết hàng ngày, tối ngủ còn quay mặt vào vách đếch thèm nó nữa chứ. Tổ sư nhà con vợ, tối nay mày sẽ biết tay ông, nhá... nó chợt phá ra cười.
- Rau đê, bà con ơi ghé mua rau tiên. Người xa nhà ăn vào sẽ được đoàn viên, ông già bà cả thêm sức khỏe vô biên, các cô các chị ế chồng cũng có kiệu đến bên hiên, rau dê, râu tiên đê... Tiếng thằng Đen lảnh lót vang giữa đám đông.
- Ê, thằng Đen, mày bán giống cho tao mà sao bán đắt thế, tao vừa qua chỗ thằng Được xong, tụi nó bán có mười đồng 1 cây giống, mày bán cho tao những hai mươi đồng. Chỗ quen biết mà bán cắt cổ thế à?
- Ớ, u nhâm rồi đó, U xem lại xem rau của nó với rau của con đi nhá. Rau chúng nó bán chỉ là rau ''nhái rau tiên'', hàng giả đấy u ạ. Đây này để con nói cho u nghe, rau nhái tiên lá nó to như hột mít, còn rau tiên cái lá nó chỉ bé bằng đồng xu thôi u ạ...
- Đúng rồi, đúng rồi đấy - tiếng đám đông nhao nhao.
- Thế à, u không biết, thế thì mày bán cho u thêm vài cây gống nữa, u về trồng ăn cho mau thành tiên, nhá.
- Tôi cũng mua thêm - có tiếng ai đó.
- Tôi cũng vậy.
Thằng Đen cười hớn hở, tay nó nhanh thoắn thoắt gói từng bọc cây giống cho khách. Chỉ còn vài cây cuối cùng, nó cất giọng:
- Thôi, hôm nay tôi bán cũng đắt hàng, chỉ còn lại vài cây này nữa là hết nên tôi sẽ không bán nữa, tôi tặng nó cho bà con trồng lấy thơm lấy thảo. Ai muốn có giống thì đăng ký nhé.
- Cho tôi, cho tôi - nhiều cánh tay đưa lên.
- Khoan đã, xin bà con từ từ. Vì số lượng ra chỉ còn chục cây, mà người thì nhiều quá, biết tính làm sao. Thế này nhé, tôi sẽ biếu cây giống cho mười người nhanh tay nhất. Đàng kia có một cái hồ nước, hễ ai nhanh tay lấy 1 ít nước về đây cho tôi trước thì được biếu 1 cây giống, chỉ có cho chục người thôi nhé. Nào, các vị...

Một cảnh tượng vui mắt diễn ra ngay giữa chợ, đám người xúm xít chạy di tìm hũ tìm cốc, có kẻ còn lấy cả cái mảnh chum chạy đi múc nước. Bà Phi béo ục ịch chạy không nổi, bị bọn thanh niên xô té đùi đụi mặt mũi lấm lem miệng mắng nhiếc om sòm. Tiếng hô hào xôn xao cả góc chợ. Tất thảy đều hào hứng mà quên mất có 1 người đang đứng gần hàng rau, rệu rã và thất thểu đến cùng cực
Lão Năm Ngã từ nãy đã đến đây, nhưng tất cả đã quá muộn, lão không thể mua hết được số hàng đã lọt ra bên ngoài như ý định. Đành chôn chân như trời trồng nhìn đám người thô lỗ kia. Miệng lão cười méo xệch và mắt ánh vẻ căm hờn. Toàn thân lão run lẩy bẩy toát cả mồ hôi chỉ chực ăn tươi nuốt sống cái bọn khốn kiếp. Bỗng người ta thấy lão chạy thẳng ra giữa đám người ấy, miệng hét lớn:
- Bà con chú ý, bà con chú ý. Có kẻ đang lợi dụng vị ngon và công dụng của rau tiên để lăng xê lên hòng trục lợi cá nhân, xin bà con tiểu thương chớ vội nghe mà mắc lừa đấy.
Chả ai thèm để ý đến lời kêu gào của lão.
- Bớ người ta, có kẻ lén ăn cắp giống rau nhà tôi đem bán, đồ ăn cắp, đồ bẩn thỉu, đồ, đồ... Tiếng gào của lão tan vào tiếng gió Bắc đang bắt đầu thổi mạnh.
Thằng Đen nãy giờ đã thấy sự hiện diện của lão Ngã, nó biết và hiểu tất cả những gì xảy ra. Kệ thây lão, lão cũng chả làm gì được nó. Vài người xung quanh nhìn lão bằng cặp mắt thương hại pha lẫn hả hê, nó cũng chả thèm để ý. Ừ thì cái sự đời nó luôn thế. Chùi bàn tay vào cái áo bẩn thỉu đang mặc, nó quẳng lên xe thồ cái cần xé có quả sầu riêng to đùng mới vừa mua. Thằng Đen thủng thỉnh ra về hả hê và vui sướng.
Gió Bắc gào thét tràn về quấn quanh ngõ chợ, thổi tung mọi rác rưởi xuống bờ sông nhỏ, âm ỉ luồn vài khe nhà trống, quật ngã kẻ bộ hành cô đơn đang tìm nẻo về nhà.

Cái chợ oằn mình chịu đựng, mưa gió bão bùng cho thỏa cơn giận dữ để một ngày đón nắng mai rực rỡ hơn...

Hết​
 

Blackrose86

Thành viên tích cực
Cám ơn anh Chém gió đã cất công kể chuyện. Câu chuyện vẫn là câu chuyện,đã tam sao thất bản mất rồi.
 

Bờm

Thành viên
..........

"Bỗng người ta thấy lão chạy thẳng ra giữa đám người ấy, miệng hét lớn:

- Bà con chú ý, bà con chú ý. Có kẻ đang lợi dụng vị ngon và công dụng của rau tiên để lăng xê lên hòng trục lợi cá nhân, xin bà con tiểu thương chớ vội nghe mà mắc lừa đấy."

.......

Rồi, quá rõ rồi!
 
Top