Dông dài buổi chợ trưa

Chém gió

Thành viên
Dông dài buổi chợ trưa​

Lâu ngày chểnh mảng việc cây, bữa nay có chút thời gian thăm một vòng chợ huyện gặp toàn sự kiên. Hề hề, đã là sự thì phải có kiện nó mới đủ bộ nên chuyện chim khướu ghét thằng cú mèo to xác còn anh cú ghét thằng khướu hót hay âu cũng là chuyện thường ở huyện nhà. Cái chợ nó là thế, muôn đời chả khác.

Mà ngộ đời, vốn cái thằng kinh doanh thì phải chiêu trò tí thì mới dễ kiếm cơm, ai mà chả biết cần gì phải xoắn mà đá đưa kim chích. Mịa, ối kẻ cứ làm ra mặt thánh thiện dưng đầu đầy máu gian hùng, chẳng qua là cố gom hết về mình không được nên đành đứng dòm và nuốt cái cục nghẹn, rõ là tự nhục mình.
Kể chuyện cũ xóm chợ cho bà con nghe nà, dưng mà đọc cũng bé bé cái mồm chứ đừng có toác ra không khéo lại tự vả vào mồm mình đấy.

Ờ, đấy là chuyện lão Năm Ngã, vốn ngày xưa cũng bán buôn chợ giời, nhờ cái lưỡi khéo uốn cộng với chút lỏi mồm mà khớ khớ hầu bao. Ấy thế mà lão còn gặp may lắm bận, hờ hờ, đúng là thằng may thì nó luôn may.
Lão Năm Ngã có cái cửa tiệm bán rau sạch, buôn bán cũng gọi là tàm tạm vì món này nó kén khách dùng, dưng mờ lão lại được hưởng cái sướng là luôn được ăn rau sạch hơn người. Ối thằng giàu cũng chả sướng bằng nên cái mặt lão lúc nào cũng vênh vênh có vẻ đắc thắng lắm, mấy mụ nhà giàu đến mua rau nhiều bữa tức đến lộn ruột vì vài đồng bạc lẻ mà phải cắn răng chả dám nói sợ lần sau lão đếch bán cho mà mua, rõ khổ...

Cái bữa nào chả nhớ nốt, lão mua mấy mớ rau giống cho mụ vợ hắn giồng sau nhà, nghe nói giống cao sản. Được dăm bữa nửa tháng lão ra vườn thăm rau, cơ mà ối giời giật mình vì thấy giữa đống lộn xộn lá kia có cái cây rau gì mà lá ốm teo xanh ngắt. Bứt một cọng nhấm thử thì vị ngọt mát vô biên.
Mừng húm, lão lấy tre đóng cọc rào lại cấm vợ con không được đụng vào cây rau lạ, để dành đấy cho lão tính chuyện...
Ngày lại ngày, lão cặm cụi với cây rau lạ ngoài vườn, hết nhổ cỏ lại xăm soi xem nhân giống được bao nhiêu, rồi nhẩm bẩm tính cái quỷ quái gì mà chỉ mình lão biết. Lắm lúc người ta bắt gặp lão cười một mình đắc thắng như kẻ trúng chó dại cắn mà hết vac xin.
Nhiều lần gặp cái sự lạ ấy nên mấy thằng bạn lão đâm tò mò soi mói, nhưng mà lão giấu tiệt không cho biết, hỏi mua cũng không bán, bảo rằng đấy là cái giống còn đang trong thời kỳ nghiên cứu, chưa bán ra chợ giời. Sự thèm khát ấy càng tăng khi một hôm lão cho cánh nhà giàu trên chợ tỉnh về được thưởng thức 1 bữa rau lạ và ngon vào bậc nhất. Thế là một đồn mười, mười đồn trăm...

Lời đồn thế nào thì hạ hồi phân giải, nhà cháu đi kiếm cơm cái đã, xót ruột quá...
 

Người Rừng

Thành viên tích cực
Trời...trưa người ta nghỉ ngơi mình ngồi một mình để viết truyện, mở chyên mục kể truyện đêm khuya đê ẻm, anh em họ nhà vạc bỏ đi ăn ngày cả roài.
 

Blackrose86

Thành viên tích cực
Nội dung thì cũng là may mắn có đc giống quý như lão sầu riêng,nhưng nhân vật chính trong truyện của bác đc "nhào nặn" hết sức móp méo khiến câu chuyện trở nên cực kỳ hấp dẫn :))
Chờ đọc phần tiếp theo của bác:-*
 

Trầu Cau

Thành viên
Lời lẽ của anh yêu Chém Dó nó sâu cay đắn đót làm sao!

Em si anh rồi đó, hỡi Chém Dó kính yêu
 

thailaipc

Thành viên tích cực
nhà cháu đi kiếm cơm cái đã, xót ruột quá...

Hết xót ruột chưa a, lót dep tê cả chân rồi=D>=D>=D>
 
Có cái cây tạm gọi là "đặc...biệt, sản, chủng ..." mà hông lo bán để rồi:
"Buổi chợ đông cầm VÀNG cũng chê Bạc.
Buổi chợ chiều nén BẠC em cũng ok"
(Nguyên văn CADAO:Buổi chợ đông con tôm hồng cũng chê bạc.Buổi chợ chiều con tép bạc cũng khen ngon)
 

centimet

Quản lý mới
Có cái cây tạm gọi là "đặc...biệt, sản, chủng ..." mà hông lo bán để rồi:
"Buổi chợ đông cầm VÀNG cũng chê Bạc.
Buổi chợ chiều nén BẠC em cũng ok"

(Nguyên văn CADAO:Buổi chợ đông con tôm hồng cũng chê bạc.Buổi chợ chiều con tép bạc cũng khen ngon)
them mắm muối nè..:p

nước giữa dòng chê trong chê đục
Vũng trâu nằm....hì hục khen trong....>-)>-)>-)

cung kính dọt và off máy
Centimet
 

Chém gió

Thành viên
Chủ nhật, chợ trưa vắng tanh như chùa bà đanh, tiếng rao bán hàng của thằng cu Đen vọng lên từ dưới bờ sông nghe rõ mồn một:
- Rau tươi đê..ê, rau sạch trồng bờ rạch mua về nấu cá chạch bà con ơi... rau đê...ê..ê!
Nhìn gánh hàng rau còn chất đầy trên cần xé đèo đàng sau cái xe cà tàng, thằng Đen thở dài ngao ngán. Dân với tình sao dạo này đói kém dữ, mấy năm trở về đây nó chỉ bán chợ này, dù có nhiều người cạnh tranh nhưng vì lấy được nguồn hàng tốt nên rau của nó chỉ tới trưa là bán hết. Dạo này dân đói, lại còn thêm mấy thằng mắc dịch mắc toi ở chốn nào về đây bán nữa chứ, rồi sẽ có lúc đói cả lũ mất thôi.

- Ê, Đen! Bán buôn được không mày? - Có tiếng gọi từ phía sau. Thì ra là thằng Đoàn mập bạn nó, thằng này cũng nghề rau nhưng là nghề tay trái, lâu lâu gặp bữa chợ đông cũng nhào vô hốt toán loạn. Được cái cởi mở và thẳng tính.
- Chán bỏ mẹ đi anh Đoàn ơi, mấy thằng trong chợ bán phá giá quá, em ở đây cũng chịu trận mà sống. Chuyến này nhắm kham không nổi chắc đổi nghề mất.
- Tao có món này cho chú mày xem - Thằng Đoàn thò tay vào túi lấy ra một cái hộp giấy gói khá cẩn thận rồi cả hai xúm đầu vào bán tán có vẻ rất cơ mật. Thằng Đen dường như hứng thú với món hàng kia mà quên mất cả gánh rau đang héo dần trong tiết trời trưa hừng hực lửa.

Thằng Đen ốm nhách và gầy, tỷ lệ nghich với cái độ tuổi đang sung mãn của nó. Quê nó xa lắm, tít miền Đông Sơn nó lưu lạc về đây. Mồ côi mẹ từ năm 10 tuổi, cha bỏ nhà đi mất, nó phải thay mẹ nuôi đứa em gái 5 tuổi, thấm thoắt cũng đã hai chục cái mùa mưa. Đứa em gái đã theo chồng, còn nó cũng vớ được con nhỏ gần làng về làm vợ. Hai vợ chồng tặn tiện dành dụm lắm mới cất được cái nhà nho nhỏ, cái đói vẫn đeo đẳng theo chân nó về cái chợ này.

Cái chợ huyện không quá lớn nhưng cũng chả phải là quá nhỏ nhưng lúc nào cũng chật chội ngột ngạt. Càng ngột ngạt hơn khi vô khối lũ khố rách ở đâu cũng dạt về đây bán hàng rau như thằng Đen. Bè phái đánh chửi nhau suốt ngày khiến lão Đinh quản lý chợ cũng phát ngán.
Sẽ là thiếu sót nếu không nói 1 chút về cái bọn khố rách mà thằng Đen vẫn ghét cay ghét đắng. Cầm đầu bọn ấy là thằng Được, quê ở đâu chả rõ. Thằng Được về chợ này kéo theo 1 nhóm bốn năm thằng cùng hội với chiêu bài bán phá giá mong đẩy thằng Đen và những người bán rau khác đi chỗ khác cho chúng thoải mái làm ăn. Không ít lần chúng cạnh khóe và gây khó dễ cho thằng Đen, thậm chí còn cho người theo trả giá 1 giá 2, chèo kéo ngay trước mặt bạn hàng của thằng Đen khiến nó bán buôn không xong mà gây chuyện cũng không được, rõ một lũ bất nhân.

Trên tất cả những vặt vãnh ngổn ngang ấy, lão Năm Ngã ung dung độc chiếm cái gian hàng thơm tho nhất chợ và tỏ ra vị thế của người bề trên khiến thằng Đen và vô khối thằng chảy nước dãi. Mấy lần thằng Đen tò mò bịt mặt giả làm người mua vào ngắm nghiá cái gian hàng nhà lão Ngã nhưng bắt gặp ánh mặt nghiêm khắc của lão, nó lặng lẽ rút....


Còn tiếp...​
 

hungthanhhoa

Thành viên tích cực
Truyện chưa hết nhưng có vẻ hấp dẫn. Văn phong giàu hình ảnh, ngôn ngữ khá tự nhiên. Chờ coi tập tiếp theo.
 

Chém gió

Thành viên
y cái sự đời nó luôn chớ trêu, kẻ ngồi mát hưởng bát vàng, thằng cắm đầu làm vẫn húp cháo. Thằng Đen cũng đâu hay đám thằng Được cũng bần hàn chả thua gì nó. Chiêu trò láu cá là thế, mất dạy giang hồ là thế nhưng mấy ai biết được thằng Được nó sống như thế nào.
Một nách 2 con, vợ thì ốm đau liên miên, vốn ít chữ lại vô công rồi nghề nên thằng Được loay hoay mãi mà chả làm gì nên thân. Nó làm đủ thứ nghề để kiếm sống. Thợ hồ, thợ máy, rồi vác lúa thuê và bây giờ đi bán rau dạo. Nó vốn hiền lương và chân chất, nhưng cái chân chất ấy không mang lại cơm cháo cho con nó khi chúng đói, không mua được thuốc cho vợ nó khi vợ ốm. Con người nó trở nên lạnh lùng vô cảm, bản tính cục cằn và gian manh mới mong kiếm sống qua ngày chốn chợ đời. Âu cũng là cuộc sống nó đun đủi ra thế, nghĩ mà tội...

Sáng nay chợ họp mặt các tiểu thương để bàn về việc kinh doanh hàng Tết và cho thuê gian hàng. Từ sáng sớm đã nhếch nhác mấy bà mấy cô thịt lợn mặt trát đầy phấn, môi son đỏ mọng thân hình nhung nhúc mỡ. Mấy bà xúm lại với nhau cười nói hô hố. Bà Ba Nhỏ cái mồm oang oang:
- Ê, tui nghe năm nay chợ khuyến mãi gian hàng bán Tết, tui định đăng ký 1 suất bán rau thêm cho mấy đứa cháu nó trông kiếm ít tiền tiêu vặt. Chứ bao nhiều tiền đám nhà lão Ngã, thằng Đen với tụi giang hồ kia nó hốt hết, mình bản địa mà chả làm được gì, nghĩ cũng thẹn, mấy bà thấy sao?
-Thôi thôi cho con xin đi má - tiếng một ai đó cất lên - Má giàu muốn phát phì ra thế kia, chừa cháo cho tụi nó húp với chứ, má có gan thì qua sát bên gian hàng lão Ngã mà bán với chác. Bán ở đây chỉ khổ cho tụi nhỏ.
- Ơ cái con mồm thối kia, tao đã làm gì ăn hết tiền nhà mày mà to mồm thế, tao kiếm tiền của thiên hạ chứ có lấy của mày đồng nào đâu mà xỉa với xói, có im đi không tao cắt lưỡi bây giờ.
- Thì rõ là tiền của thiên hạ, chứ bà đụng vào tiền tôi thử xem tôi có để cho bà yên không. Chả biết đứa nào mồm thối hơn đứa nào, hở ra cái là muốn lên mặt đàn chị. Chả phải bà cũng lê lếch đâu thua gì tụi thằng Đen, chẳng qua là dựa hơi lão Đinh quản lý nên mới có tí tiền mà hơi tí là khoe mẽ, hay đã ngửa... ra cho lão ấy rồi. Rõ đồ gái đĩ già mồm.
- Mày...
- Thôi thôi tôi xin mấy bà, chị em bán buôn với nhau cả có gì mà to tiếng thế. Suỵt, có im không thì bảo, lão Đinh đến kìa. Vào họp thôi.
Bọn đàn bà lục tục kéo vào trong không thấy thằng Đen nãy giờ ngồi phía sau buồn rười rượi, uể oải đứng dậy nó cất bước theo cùng...

Lão Ngã ngả người trên tấm ngựa gõ bóng loáng, mồm phì phèo điếu thuốc tập nhả khói chữ O. Mỗi lần cái chữ O tròn được thổi lên trần nhà là mỗi lần lão đắc ý cười hăng hắc.
Hôm nay ban quản lý chợ họp mà lão chả thèm dự, đến làm đếch gì cho mệt. Lão độc quyền chốn này có đói đâu mà sợ, ai làm gì mặc ai, riêng lão vẫn phương châm khách hàng cần mình chứ mình ...éo cần nó, cứ như thế mới làm giá được.
Mà lão ngẫm đúng thật, cái gian hàng nhà lão toàn bọn nhà giàu, mua hàng mấy khi trả giá, lại có khi còn phải năn nỉ lão để đặt thêm hàng mỗi lần có tiệc ấy chớ. Không có lão thì lấy đâu bọn nó có được những bữa tiệc thịnh soạn như thế kia. Hừm, lão chợt cười nhạt, ấy là lão đang nghĩ về những kế hoạch của lão.

Chết chết, mải lòng vòng mà quên mất cái lời đồn hồi năm ngoái, từ cái hôm lão cho bọn khách nhà giàu thưởng thức vị ''rau tiên'' đến nay cũng ngót nghét cả năm. Bạn nhà giàu ấy đồn rằng lão đang chứa trong nhà những giống rau kỳ diệu có thể bồi bổ sức khỏe, tăng cường sức khỏe cho tuổi già, hỗ trợ ham muốn cho tuổi trẻ. Nhiều người tò mò tới hỏi thăm chỉ nhận được cái lắc đầu.
Duy có một người được lão cho cái thơm thảo ấy, đó là 1 người bạn tâm giao và có quan hệ làm ăn chung. Lão ấy thì chả mấy quan tâm đến việc kinh doanh nên cho về trồng ăn chơi cũng chả sao. Tay dụi cái tàn thuốc cháy dở vào vách, lão Ngã nhẩm tính đã đến lúc tung hàng...


Còn tiếp...​
 

Trầu Cau

Thành viên
Anh Chém Dó ơi!

Anh cho em xin số mô bai của anh vào inbox với.

Hôm CN rồi ngồi ở gần nhà anh, muốn alo anh ra để em được nói lời yêu thương. Vậy mà đứa đi cùng nó lưu số của anh kiểu gì tìm 45' không ra. Hic hic !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Top