bonsaihainhon
Thành viên
8. Tự ái khá cao, chuyện tào lao khá thích!.
Người Việt mình nổi danh giỏi quyền biến trước mọi vấn đề đã xẩy ra. Và rất thông minh để xử lý mọi điều đã xẩy ra ấy thật lanh lợi, đôi khi rất lém lỉnh. Thí dụ Nhật họ chế cái máy cắt cỏ từ 35 năm trước kia, nay ta mua rẻ hàng nghĩa địa của họ về xài, biết lấy bộ phận còn khá tốt của máy nầy ráp qua bộ phận hư bên máy kia rồi xài tiếp thêm vài năm nữa, tiết kiệm với tại nghèo mà. Lại còn biết cải tiến thêm bộ phận gặt lúa xếp thành hàng đều tấp, từng luống đâu ra đó. Nhật thấy Ta làm vậy họ khen quá khen, nhưng kỹ thuật sáng tạo máy móc theo quy trình tự động hóa khép kín cấp cao có lẽ từ năm 1940 Nhật đã thông dụng bên quốc gia họ rồi. Đó là khen theo cung cách ngoại giao khách không muốn chủ mất thể diện khi chủ híp mắt đưa mặt rất phởn ra trình làng. Vậy có học theo họ thì học các tiến bộ kỹ thuật của họ, chứ tánh đãi bôi và tánh ác nghiệt của họ từ hồi đệ nhị thế chiến nhiều nước vẫn còn ám ảnh. Biết tánh hung dữ đó có còn nơi họ không, dân họ có còn tôn thờ những kẻ ác đó không, học theo thứ đó làm chi, dân mình đâu có hạp. Mà văn minh khoa học đâu phải dân mình muốn là được, còn bề trên có nhìn xa trông rộng hay không nữa chứ. Bởi vậy tốt đẹp ra sao, xấu xa thế nào cũng cần suy luận cho có hệ thống khoa học mới rõ ràng vấn đề.
Cây thân gỗ nước ta rất phong phú, nhất là các loại thực vật thân gỗ tiểu mộc, 3 miền đất nước thì mỗi miền có tệ lắm cũng được chục giống loài dùng làm bonsai tốt chán. Bởi vậy số lượng bonsai với nghệ nhân bonsai Việt có thể rất đông so với nhiều quốc gia khác. Khách nước ngoài du lịch sang đi chơi nhiều chỗ, chủ ý để nhìn thấy nhiều thứ. Khi được mời tham quan vườn Bonsai- Cây Cảnh- Phong Lan cho có vẻ họ cũng rất thích môi trường sinh thái tự nhiên của VN. Có khi cả đời của các vị khách nước ngoài nầy chỉ làm việc văn phòng, ở trong các cao ốc cả trăm tầng, nay thấy cây cảnh hoa trái VN có nhiều nơi chứ không chỉ có trong các Siêu Thị Lớn tại quốc gia họ. Họ thích thú trầm trồ rồi khen không tiếc lời, khen như vậy chẳng cần hiểu biết chuyên môn bất cứ ngành nghề gì. Đó là khen vô tội vạ có nghe cũng được mà không nghe đối với nghệ nhân mình có lẽ tốt hơn. Bởi nghệ nhân mình không quen cách suy ngẫm vấn đề nào cho thấu đáo, thật sự chuyên sâu. Rất nhiều sự việc khi thất bại thì có khi còn ngồi lại suy ngẫm coi lý do tại sao thất bại. Nhưng thành công một việc gì đó, thì thường là vì được ngợi khen nhiều quá nên quên ngồi suy ngẫm cho thật thấu đáo để tìm ra tất cả mọi yếu tố có tính chất khoa học nhất, đã giúp đưa đến cho sự việc ấy thành công. Chỉ cần biết “Thương Hiệu” của mình giờ nhiều khách nước ngoài biết đến, nghệ nhân ta đây cũng có lắm cây đoạt giải vàng, bạc, đồng, chì, sắt, kẽm có kém chi ai. Vậy đủ chứng tỏ tài năng nghệ nhân vượt bậc của mình rồi !!.
Nói như vậy nhưng nhiều người nước khác họ đông dân nên dân họ cũng không thiếu người đói nghèo, dốt nát, thèm chơi bonsai mà không tiền mua, không đất đặt chậu bonsai chứ chẳng phải riêng dân mình. Hoặc là dân tộc rất giàu có mà suốt đời làm việc theo chương trình, nghỉ ngơi chơi bời, suy ngẫm cũng được lập trình. Cả đời hùn hục ăn ngủ vui chơi hoan lạc cũng theo chương trình cho đến già rồi đưa nhau vô viện dưỡng lão, chờ ngày gặp anh 6 tấm là dứt. Không coi chuyện thừa kế gia tài là quan trọng bởi xã hội họ là vậy hằng hai trăm năm qua. Ta đem chuyện chơi bonsai, giữ bonsai truyền đời ra bàn với họ chẳng khác nào nói chuyện với đầu gối.
Một khi nghệ nhân mình đã kính phục ai đó rồi, coi người nào đó là thần tượng rồi. Bởi vì người đó được nhiều người khen tức thì sẽ tự nhiên ác cảm với người nói có gì đó mà thần tượng mình không từng nói giống giống vậy. Đây gọi là sùng bái thương hiệu thần tượng có uy tín, ai làm điều gì hay nói điều gì hơi giống với thần tượng mình ái mộ thì kẻ đó là đồ bắt chước, muốn ăn theo. Nếu nói điều gì đó khác khác với thần tượng mình hay thần tượng mình chưa nói như vậy bao giờ, chắc chắn kẻ đó toàn nói lời rất khó nghe, rất tầm xàm. Chỉ thoáng nghe hay đọc vài chữ đã đủ ác cảm sâu đậm với kẻ dám nói khác lời dạy của thần tượng mình rồi. Mà cũng phải, đời nay thiếu gì kẻ bất tài vô tướng lợi dụng cơ hội để ăn theo. Thiếu gì kẻ nói khác thần tượng mình, thậm chí nói không cần lý lẽ, căn cơ, nói thật shock gây chú ý để leo lên làm một thần tượng nữa. Hạ nó xuống, đẩy nó đi lẹ lẹ để khỏi mất công rách việc. Cũng hoàn toàn do cảm tính chứ không đặt vấn đề suy luận cho rành mạch.
Do nghệ nhân mình ít chịu suy luận trái phải bằng trí tuệ có luận cứ khoa học, mà ưa phê phán mọi vấn đề bằng cảm tính vì định kiến về lời dạy chí phải của thần tượng họ đã ăn sâu trong óc họ rồi. Ai nói khác những điều thần tượng họ đang tôn sùng hay do nhiều người lợi dụng thông tin kiểu người cùng phe tung hứng nhau, nghệ nhân ta rất rộng lòng tin như vậy. Định kiến hùa theo số đông người khen, nhiều thông tin tốt đẹp không cần biết thực giả nghe nhiều người khen tức chuyện đó tốt. Nghe nhiều người chê tức là chuyện đó xấu. Bản tính suy luận độc lập và dùng kiến thức học được để suy ngẫm đúng sai ra sao, nghệ nhân mình không thích thú cho lắm. Sính ngoại thì sính ngoại mọi thứ đến mê muội, bài ngoại thì bài ngoại đến cực đoan. Tống Cựu thì tống hết sức lực không cần coi ở đó mình còn học được gì chăng. Nghênh Tân thì nhắm cả mắt mũi tôn sùng khỏi cân nhắc coi thực sự chuyện đó nó tân thật hay tân tạo tức nhái theo cái cũ xì của ai đó. Ít nghệ nhân nào chịu thu thập minh bạch có trí tuệ cái hay, cái dở từ người khác và biết dẹp bỏ tự ái để lắng nghe và suy ngẫm phải trái, thiệt hơn, tốt xấu thực sự của vấn đề là thế nào. Đã ghét rồi thì một chữ cũng không ưa, một câu cũng không nghe, một câu nói, một việc làm đúng hơn thần tượng mình đang tôn thờ cả trăm lần cũng mặc kệ. Ghét là ghét, miễn suy luận tại sao ghét, vì vậy khi Tự Ti cũng tự ti mình thua kém đến mạt hạng với bạn bè năm Châu. Khi Tự Tôn thì lại cứ cho mình đúng là Cái Rún của vũ trụ, bịt tai, bịt mắt và bịt luôn cả tư duy trước mọi lời nói có lý có chứng cứ đàng hoàng. Rồi cung cách giao tiếp nghệ nhân với nghệ nhân hầu hết cư xử với nhau bằng ngôn ngữ rất là không chọn từ chọn chữ, dễ gây hiềm khích với nhau.
Cũng vì vậy mà mỗi nghệ nhân Việt đều là một ông vua trong vuông đất trồng bonsai của mình, nên ông vua ấy chỉ chơi một mình, học một mình, tự suy ngẫm nghệ thuật một mình. Để rồi phát triển tay nghề bonsai vừa là nghệ thuật thẩm mỹ vừa kỹ thuật nuôi trồng, trị bệnh cho cây cũng bằng mớ kiến thức tự tìm hiểu một mình. Ngoài ra vua nầy rất đố kị vua kia nên khó tin vua nào thực sự có thiện ý đưa tay ra, đưa kiến thức trợ giúp với vua nào. Nghệ nhân Việt có một số người luôn lầm bầm câu ca của ns Trịnh Công Sơn: “Bạn bè quanh ta tuốt sáng giáo gươm” chờ yếu huyệt của mình sơ hở là “nó” đâm cho chết. Bonsai Việt có từ 1990 nay đã 2013 nếu xem lại hình ảnh tài liệu sẽ nhận thấy có một bước tiến rất dài, rất bài bản và rất phong phú tác phẩm hay đẹp đến rất đẹp. Nhưng những tác phẩm bonsai theo thời gian từ đó đến nay nếu còn lưu giữ được trong các vườn của nghệ nhân bonsai Việt thì rất ít.
Bệnh là điểm yếu của bonsai Việt cũng sẽ có cách phòng trị nếu định bịnh cho chính xác. Bệnh Tự Tôn vô căn cứ, kèm với bệnh Tự Ti gần như bị Tự Kỷ cũng nặng nề không kém, chúng là Yếu Huyệt của nghệ nhân Việt. Có nói ra có thức tỉnh nhau được, chắc rồi cũng sẽ có cách trị. Nghe khen biết thế nào là khen đúng chuyện, nghe chê cũng biết thế nào là chê không sai. Không để bị hùa theo, cũng chẳng để bị li gián đó mới là bản lĩnh đã thành nghệ nhân thực sự, bởi lúc đó nghệ nhân đã có chuyên môn ngành nghề thực sự.
Kính thưa cùng các bạn, cái duyên chia sẻ nhau bằng bài viết trên mạng của mr. Dọn Vườn với các bạn đến đây là hết. Hẹn các bạn dịp khác, nơi khác, và hưng phấn khác. Trân trọng kính biệt các bạn đã có chút công ngồi đọc những bài viết của tui.
Mr. Dọn Vườn.
Người Việt mình nổi danh giỏi quyền biến trước mọi vấn đề đã xẩy ra. Và rất thông minh để xử lý mọi điều đã xẩy ra ấy thật lanh lợi, đôi khi rất lém lỉnh. Thí dụ Nhật họ chế cái máy cắt cỏ từ 35 năm trước kia, nay ta mua rẻ hàng nghĩa địa của họ về xài, biết lấy bộ phận còn khá tốt của máy nầy ráp qua bộ phận hư bên máy kia rồi xài tiếp thêm vài năm nữa, tiết kiệm với tại nghèo mà. Lại còn biết cải tiến thêm bộ phận gặt lúa xếp thành hàng đều tấp, từng luống đâu ra đó. Nhật thấy Ta làm vậy họ khen quá khen, nhưng kỹ thuật sáng tạo máy móc theo quy trình tự động hóa khép kín cấp cao có lẽ từ năm 1940 Nhật đã thông dụng bên quốc gia họ rồi. Đó là khen theo cung cách ngoại giao khách không muốn chủ mất thể diện khi chủ híp mắt đưa mặt rất phởn ra trình làng. Vậy có học theo họ thì học các tiến bộ kỹ thuật của họ, chứ tánh đãi bôi và tánh ác nghiệt của họ từ hồi đệ nhị thế chiến nhiều nước vẫn còn ám ảnh. Biết tánh hung dữ đó có còn nơi họ không, dân họ có còn tôn thờ những kẻ ác đó không, học theo thứ đó làm chi, dân mình đâu có hạp. Mà văn minh khoa học đâu phải dân mình muốn là được, còn bề trên có nhìn xa trông rộng hay không nữa chứ. Bởi vậy tốt đẹp ra sao, xấu xa thế nào cũng cần suy luận cho có hệ thống khoa học mới rõ ràng vấn đề.
Cây thân gỗ nước ta rất phong phú, nhất là các loại thực vật thân gỗ tiểu mộc, 3 miền đất nước thì mỗi miền có tệ lắm cũng được chục giống loài dùng làm bonsai tốt chán. Bởi vậy số lượng bonsai với nghệ nhân bonsai Việt có thể rất đông so với nhiều quốc gia khác. Khách nước ngoài du lịch sang đi chơi nhiều chỗ, chủ ý để nhìn thấy nhiều thứ. Khi được mời tham quan vườn Bonsai- Cây Cảnh- Phong Lan cho có vẻ họ cũng rất thích môi trường sinh thái tự nhiên của VN. Có khi cả đời của các vị khách nước ngoài nầy chỉ làm việc văn phòng, ở trong các cao ốc cả trăm tầng, nay thấy cây cảnh hoa trái VN có nhiều nơi chứ không chỉ có trong các Siêu Thị Lớn tại quốc gia họ. Họ thích thú trầm trồ rồi khen không tiếc lời, khen như vậy chẳng cần hiểu biết chuyên môn bất cứ ngành nghề gì. Đó là khen vô tội vạ có nghe cũng được mà không nghe đối với nghệ nhân mình có lẽ tốt hơn. Bởi nghệ nhân mình không quen cách suy ngẫm vấn đề nào cho thấu đáo, thật sự chuyên sâu. Rất nhiều sự việc khi thất bại thì có khi còn ngồi lại suy ngẫm coi lý do tại sao thất bại. Nhưng thành công một việc gì đó, thì thường là vì được ngợi khen nhiều quá nên quên ngồi suy ngẫm cho thật thấu đáo để tìm ra tất cả mọi yếu tố có tính chất khoa học nhất, đã giúp đưa đến cho sự việc ấy thành công. Chỉ cần biết “Thương Hiệu” của mình giờ nhiều khách nước ngoài biết đến, nghệ nhân ta đây cũng có lắm cây đoạt giải vàng, bạc, đồng, chì, sắt, kẽm có kém chi ai. Vậy đủ chứng tỏ tài năng nghệ nhân vượt bậc của mình rồi !!.
Nói như vậy nhưng nhiều người nước khác họ đông dân nên dân họ cũng không thiếu người đói nghèo, dốt nát, thèm chơi bonsai mà không tiền mua, không đất đặt chậu bonsai chứ chẳng phải riêng dân mình. Hoặc là dân tộc rất giàu có mà suốt đời làm việc theo chương trình, nghỉ ngơi chơi bời, suy ngẫm cũng được lập trình. Cả đời hùn hục ăn ngủ vui chơi hoan lạc cũng theo chương trình cho đến già rồi đưa nhau vô viện dưỡng lão, chờ ngày gặp anh 6 tấm là dứt. Không coi chuyện thừa kế gia tài là quan trọng bởi xã hội họ là vậy hằng hai trăm năm qua. Ta đem chuyện chơi bonsai, giữ bonsai truyền đời ra bàn với họ chẳng khác nào nói chuyện với đầu gối.
Một khi nghệ nhân mình đã kính phục ai đó rồi, coi người nào đó là thần tượng rồi. Bởi vì người đó được nhiều người khen tức thì sẽ tự nhiên ác cảm với người nói có gì đó mà thần tượng mình không từng nói giống giống vậy. Đây gọi là sùng bái thương hiệu thần tượng có uy tín, ai làm điều gì hay nói điều gì hơi giống với thần tượng mình ái mộ thì kẻ đó là đồ bắt chước, muốn ăn theo. Nếu nói điều gì đó khác khác với thần tượng mình hay thần tượng mình chưa nói như vậy bao giờ, chắc chắn kẻ đó toàn nói lời rất khó nghe, rất tầm xàm. Chỉ thoáng nghe hay đọc vài chữ đã đủ ác cảm sâu đậm với kẻ dám nói khác lời dạy của thần tượng mình rồi. Mà cũng phải, đời nay thiếu gì kẻ bất tài vô tướng lợi dụng cơ hội để ăn theo. Thiếu gì kẻ nói khác thần tượng mình, thậm chí nói không cần lý lẽ, căn cơ, nói thật shock gây chú ý để leo lên làm một thần tượng nữa. Hạ nó xuống, đẩy nó đi lẹ lẹ để khỏi mất công rách việc. Cũng hoàn toàn do cảm tính chứ không đặt vấn đề suy luận cho rành mạch.
Do nghệ nhân mình ít chịu suy luận trái phải bằng trí tuệ có luận cứ khoa học, mà ưa phê phán mọi vấn đề bằng cảm tính vì định kiến về lời dạy chí phải của thần tượng họ đã ăn sâu trong óc họ rồi. Ai nói khác những điều thần tượng họ đang tôn sùng hay do nhiều người lợi dụng thông tin kiểu người cùng phe tung hứng nhau, nghệ nhân ta rất rộng lòng tin như vậy. Định kiến hùa theo số đông người khen, nhiều thông tin tốt đẹp không cần biết thực giả nghe nhiều người khen tức chuyện đó tốt. Nghe nhiều người chê tức là chuyện đó xấu. Bản tính suy luận độc lập và dùng kiến thức học được để suy ngẫm đúng sai ra sao, nghệ nhân mình không thích thú cho lắm. Sính ngoại thì sính ngoại mọi thứ đến mê muội, bài ngoại thì bài ngoại đến cực đoan. Tống Cựu thì tống hết sức lực không cần coi ở đó mình còn học được gì chăng. Nghênh Tân thì nhắm cả mắt mũi tôn sùng khỏi cân nhắc coi thực sự chuyện đó nó tân thật hay tân tạo tức nhái theo cái cũ xì của ai đó. Ít nghệ nhân nào chịu thu thập minh bạch có trí tuệ cái hay, cái dở từ người khác và biết dẹp bỏ tự ái để lắng nghe và suy ngẫm phải trái, thiệt hơn, tốt xấu thực sự của vấn đề là thế nào. Đã ghét rồi thì một chữ cũng không ưa, một câu cũng không nghe, một câu nói, một việc làm đúng hơn thần tượng mình đang tôn thờ cả trăm lần cũng mặc kệ. Ghét là ghét, miễn suy luận tại sao ghét, vì vậy khi Tự Ti cũng tự ti mình thua kém đến mạt hạng với bạn bè năm Châu. Khi Tự Tôn thì lại cứ cho mình đúng là Cái Rún của vũ trụ, bịt tai, bịt mắt và bịt luôn cả tư duy trước mọi lời nói có lý có chứng cứ đàng hoàng. Rồi cung cách giao tiếp nghệ nhân với nghệ nhân hầu hết cư xử với nhau bằng ngôn ngữ rất là không chọn từ chọn chữ, dễ gây hiềm khích với nhau.
Cũng vì vậy mà mỗi nghệ nhân Việt đều là một ông vua trong vuông đất trồng bonsai của mình, nên ông vua ấy chỉ chơi một mình, học một mình, tự suy ngẫm nghệ thuật một mình. Để rồi phát triển tay nghề bonsai vừa là nghệ thuật thẩm mỹ vừa kỹ thuật nuôi trồng, trị bệnh cho cây cũng bằng mớ kiến thức tự tìm hiểu một mình. Ngoài ra vua nầy rất đố kị vua kia nên khó tin vua nào thực sự có thiện ý đưa tay ra, đưa kiến thức trợ giúp với vua nào. Nghệ nhân Việt có một số người luôn lầm bầm câu ca của ns Trịnh Công Sơn: “Bạn bè quanh ta tuốt sáng giáo gươm” chờ yếu huyệt của mình sơ hở là “nó” đâm cho chết. Bonsai Việt có từ 1990 nay đã 2013 nếu xem lại hình ảnh tài liệu sẽ nhận thấy có một bước tiến rất dài, rất bài bản và rất phong phú tác phẩm hay đẹp đến rất đẹp. Nhưng những tác phẩm bonsai theo thời gian từ đó đến nay nếu còn lưu giữ được trong các vườn của nghệ nhân bonsai Việt thì rất ít.
Bệnh là điểm yếu của bonsai Việt cũng sẽ có cách phòng trị nếu định bịnh cho chính xác. Bệnh Tự Tôn vô căn cứ, kèm với bệnh Tự Ti gần như bị Tự Kỷ cũng nặng nề không kém, chúng là Yếu Huyệt của nghệ nhân Việt. Có nói ra có thức tỉnh nhau được, chắc rồi cũng sẽ có cách trị. Nghe khen biết thế nào là khen đúng chuyện, nghe chê cũng biết thế nào là chê không sai. Không để bị hùa theo, cũng chẳng để bị li gián đó mới là bản lĩnh đã thành nghệ nhân thực sự, bởi lúc đó nghệ nhân đã có chuyên môn ngành nghề thực sự.
Kính thưa cùng các bạn, cái duyên chia sẻ nhau bằng bài viết trên mạng của mr. Dọn Vườn với các bạn đến đây là hết. Hẹn các bạn dịp khác, nơi khác, và hưng phấn khác. Trân trọng kính biệt các bạn đã có chút công ngồi đọc những bài viết của tui.
Mr. Dọn Vườn.