mưa saobang
Moderator
Đã lâu, rất lâu, quá lâu rồi hôm nay nó mới lại cho mình cái quyền được nhởn nhơ vui với thú điền viên tao nhã chốn cảnh cây này.
Trở lại chốn xưa, nhìn những cái nick thân thương hiện màu xanh quen thuộc mà lòng chộn rộn, xốn xang.
Dạo một vòng thấy diễn đàn có nhiều thay đổi, đẹp hơn nhưng... lạ lẫm quá. Nó thấy mình như lạc lòng, chơi vơi trong chính nơi mà nó đã coi là ngôi nhà thứ 2 của mình.
Cả ngàn câu hỏi xoay trong đầu nó:
Ko biết còn ai nhớ tới mình khi mình chẳng thể quên được ai?
Tình tri kỷ còn đó hay đã phôi pha theo thời gian?
Nghĩa huynh đệ tỷ muội vẫn đong đầy hay đã nhạt phai cùng năm tháng?
Vv.. và...vv...???
Có điều j đó khiến dòng cảm xúc bất chợt dâng trào, rồi như nghẹn lại nơi con tim đang đập từng hồi như loạn nhịp. Nó vẫn vậy, vẫn luôn sống và làm theo cảm xúc của chính mình.
Tìm về kí ức, nhớ lại những kỉ niệm đã qua, những niềm vui chỉ là thoáng chốc nhưng đong đầy nghĩa tình mà thấy lòng hạnh phúc ngập tràn dâng.
Trở lại, nó muốn mình được vui và được nhìn thấy nụ cười nở trên môi các huynh đệ tỷ muội thân thương và được nghêu ngao hát khúc tình ca thuở nào vẫn còn nguyên vẹn trong kí ức.
Trở lại nơi này với cảnh cây
Khoảng cách bao xa, nguyện lấp đầy
Để tình nghĩa cũ ko phai nhạt
Chắp cánh ước mơ... trở lại đây...
:X :X :X
Khoảng cách bao xa, nguyện lấp đầy
Để tình nghĩa cũ ko phai nhạt
Chắp cánh ước mơ... trở lại đây...
:X :X :X