Vài lời Tâm Sự cùng ACE Thân Kính mến !
Tôi thực sự ko ngờ tới rằng, một người chơi lan tài tử thực sự - trung thực - ngay thẳng - trong sạch, luôn tận tụy hướng dẫn, tư vấn những cái nhỏ nhất mà các bạn cần, luôn phát triển bài viết, tạo phong trào như Anh Culanluasg lại bị Nick LABOHOA từ "trên trời rơi xuống" ném đá rượt đuổi Anh Culanluasg như vậy http://forum.caycanhvietnam.com/diendan/search.php?searchid=1976744. Tôi cho rắng rất nhiều ACE trong số chúng ta có tuổi đời chơi lan 3- 4 năm ko ít nhiều đã học đc kinh nghiệm cơ bản nhất từ Anh culanluasg, khi chúng ta tạm đủ hành trang , điều kiện và duyên số đưa ta đến con đường phát triển nghề nghiệp chuyên sâu hơn , chúng ta rành hơn 1 vài lĩnh vực nhỏ trong 1 bộ môn tổng hợp do sự súc tiến của quy luật, nhưng liệu rằng chúng ta có bao quát hơn, cơ bản hơn và tận tình thật thà chia sẽ như Anh Culanluasg hay ko? sao vội quay lưng phủ phàng như vậy? Đối với Tôi , dù cho Tôi có trồng, có chơi những cây lan siêu đẳng đến cở nào đi chăng nữa, Tôi vẫn luôn học hỏi , quý trọng đức tính chơi lan của Anh Cù.
Chúng ta còn rất trẻ, còn nhiều điều kiện và cơ hội phát triển rộng lớn hơn...có chặt ngọn thì để lại cái gốc chứ... Anh culanluasg là người chơi Tài Tử Thực Sự . Chúng ta ko thể ĐỂ DÀNH đc một phần sân nào cho Anh ấy "dung thân" hay sao???
Đồng ý với bạn
Tôi chơi lan chưa được lâu, quen biết với bác Cù chỉ qua vài dòng hỏi đáp nhưng cũng nhận thấy bác Cù là một người nhiệt tình, tận tụy với anh em. Người như thế hiện nay không nhiều
Khổ nỗi miệng lưỡi thế gian, làm gì có "thế ngay" đâu?
Tiếc thì tiếc thật, vì diễn đàn mất đi một thành viên đáng kính. Nhưng cũng thú thật, cũng tiếc cho bác Cù. Ước gì bác Cù bỏ qua mọi chuyện thị phi, ở lại diễn đàn với anh em. Để những "mục đích không tốt đẹp" mãi mãi ... không thể trở thành hiện thực
Đôi lời ... với bác Cù !
Hai viên gạch xấu xí
Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch.
Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống.
Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: "Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!".
"Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy 2 viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?" - chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.
"Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao" - vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm nhưng lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là 2 viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.
Và đôi khi, chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ.