Bẵng đi vậy mà đã mười hôm, bận rộn với công việc và cuối mùa thuế nên cũng phải gác lại chuyện biên dịch. Ở Mỹ, bất kỳ ai, khi đi làm có lợi tuất hàng năm điều phải khai thuế; đó là nghĩa vụ của mỗi người dân. Nếu không khai và đóng các khoản thuế thu nhập có thể mất nhà vì bị kéo bán đấu giá trả nợ thuế hay đi tù. Các năm trước khi mạng internet chưa thịnh hành cứ đến cuối mùa thuế, thường là 15 tháng 4, bưu điện rần rần xe cộ và người người xếp hàng tràn loanh quanh cả mấy vòng quanh các bưu điện. Ngày cuối thường bưu điện chính mở đến 12 giờ đêm, nhân viên bưu điện thay phiên đem nước đem bánh mời các người xếp hàng để làm sao bao thư thuế đóng được dấu mộc giờ ngày trước khi quá hạn. Internet đem lại sự tiện lợi nhưng cũng làm mất đi các vẻ đẹp trong cuộc sống, cũng như cái khoãnh khắc khi thấy bóng người đưa thư khi đang đợi thư hồi âm của người tình. Mình hàng năm không những lo khai thuế má cho gia đinh nhưng còn gánh thêm cho 4-5 đứa bạn, cũng chẳng được xu ten nào, nhưng bù lại vào những dịp Tết đứa thì đem cho vài đòn bánh tét, đứa ít mứt… Cũng là cái tình chia sẻ cho nhau.
Trong bài viết rồi, ngoại trừ ông anh Cà Mau ra, thấy một tí xíu dị ứng gì đó nên có vẻ im lặng quá. Có lẽ các Bạn hiểu nhầm mình đem chuyện đạo chuyện đời và mượn cây cảnh để nói những điều đó. Thật ra, mình rất tốn thời gian cân nhắc để làm sao nói lên được vấn đề một cách ngắn gọn nhất. Chyện đạo chuyện đời có viết cả ngàn pho sách chắc cũng không nói cho hết...
Và hôm nay bước vào phần: Nhìn nhận cái mỹ, và đây cũng là phần cốt lõi của câu chuyện. Đầu tiên mình xin giới thiệu 2 bài dịch của nghệ nhân trẻ người Mỹ: Ryan Neil, Ryan là học trò của ông Kimura và một trong những ngôi sao sáng trong làng bonsai phương Tây hiện nay.
Thiết Kế Bonsai – Bonsai Design
Viết : Ryan Neil
Có thể nói một trong những điều khó nhất là điểm đứt hơi (threshold) về sự chọn lựa giữa: nổi bật (bold), cấp tiến (progressive), hay áp đặt (imposition) khi thiết kế bonsai. Đôi lúc lằn ranh giới giữa sự chọn lựa mong manh hơn sợi chỉ, nhưng khi bước qua, sẽ là đỉnh điểm nói lên sự thiết kế không còn về “cây” nhưng về “bàn tay nghệ nhân” của người kiến tạo.
Một nghệ nhân giàu kinh nghiệm biết khi nào, bằng kỹ thuật, đẫy hết mức để phô diễn các nét đẹp ẩn dấu; nhưng đồng thời, người nghệ nhân cần phải biết giá trị của sự kiềm chế để gìn giữ những cá chất tự nhiên riêng biệt. Từng tác phẫm bonsai, và từng giai đoạn tiến hóa của tác phẫm, phải trải qua không ngừng bao nhiêu sự cân nhắc lúc kéo lúc đẫy như vậy. Vừa đủ nhưng không quá, phải nhận ra các vẻ đẹp ẩn dấu, đừng lột trần và vô tình đánh mất linh hồn của tác phẫm. Ấy là điễm đáng kính khi kiến tạo, và cũng là điễm để đánh giá khả năng của một nghệ nhân về sự nhìn nhận và chuyển tải thông điệp qua quá trình tạo tác.
Đối với tôi, những nhạy cảm về điễm đứt hơi cùng quá trình suy nghĩ liên quan khi thiết kế bonsai từ từ lớn dần theo kinh nghiệm trong 10 năm qua, và cũng là những bài học cho sự khiêm tốn. Trong thời gian khi còn học với thầy, khoản thời gian ấy cũng cho tôi thấy các lỗi lầm khi lằn ranh giới trong lúc thiết kế bị vượt trội và hệ quả khi đẫy tác phẫm quá mức của nó. Các hệ quả ấy không liên quan đến vấn đề sống còn của cây, tuy nhiên trong quá trình thiết kế dẫn đến kết tữ của tác phẫm cũng là chuyện bình thường. Cái hệ quả đau lòng nhất là khi nhìn tác phẫm mất đi cái hồn, nỗi đau ấy nó dằn vặt còn hơn bản án kết tữ của tác phẫm. Trạng thái ấy chẳng khác khi trong nhà có đám tang, những hối hận khi biết rằng mình là nhân chứng nhìn thấy những bản chất tự nhiên bị lột bỏ và thay vào đấy là bộ mặt giả tạo gượng ép.
Cố gắng bước những bước trên sợi chỉ mong manh, tôi nhận ra bản chất của sự biến ẩn để giữ được thế cân bằng trên sợi chỉ ấy. Như nhắm vào một một tiêu điễm từ xa, và cái tiêu điễm ấy luôn di động, mỗi tác phẫm đòi hỏi sự nhạy cảm khác nhau tùy theo đường nét và sự tĩnh tại của nó. Vì vướng phải không ít những lỗi lầm ấy, từ từ tôi nhạy cảm hơn trong lúc tạo tác. Những nổi đau trong các bước lần mò cùng sự mất mác nhưng tất cả không phải là vô ích, qua những lần quá bước như vậy đã giúp tôi tinh luyện khả năng cùng trách nhiệm để gánh vác các tác phẫm mang tầm cở và giá trị lớn hơn cho cộng đồng bonsai ở Mỹ hiện nay.
Và bên dưới là bài dịch nếu Bạn lờ mờ Ryan nói gì.
0:20
Tôi nghĩ khi bạn bắt đầu đến với thú vui bonsai và khi con vi rút bonsai thâm nhập vào bạn, bạn sẽ không bao giờ nhìn cây cỏ và sự vật chung quanh như trước đây. Bạn sẽ bắt đầu cảm nhận được sự chuyển động kỳ diệu vô hình trong từng tế bào của các cây, và bạn cũng nhận ra nhiều điễm tương hợp giữa cây và người. Nếu nhìn nhận một cách trừu tượng, bạn có thể thấy được sự tương quang giữa cây cỏ và đời sống con người. Cây và người có thể nói là gần như giồng nhau. Con người cần tất cả những gì cây cỏ cần ngoại trừ hai yếu tố, chỉ hai yếu tố ấy là điễm khác biệt giữa cây và người. Hai yếu tố cần thiết, nếu không thì cây và người cần những thứ hoàn toàn giống nhau.
1:10
American Shokunin (Shokunin – Người Chuyên Nghiệp)
Thời gian có những tác động cực kỳ to lớn lên mỗi đời người trên phương diện cá tính và nhân cách. Khi còn trẻ với cách nhìn nhạy bén, ta có thể nhìn nhận sự việc một cách trắng đen rõ ràng vì bản chất còn năng động và đầy nhiệt huyết. Khi tuổi đời chồng chất, bầu nhiệt huyết cùng những đam mê cũng từ từ cạn dần, có thể cho ta bước thụt lùi để nhìn nhận sự việc không chỉ tuyền hai màu đen trắng. Thời gian tác động lên cây cỏ chẳng khác gì con người. Những vết thẹo lúc đầu nhìn rất nhân tạo cũng từ từ nhuốm màu thời gian dần trở thành cá chất riêng biệt trên thân cành. Ta không thể tạo những cá chất ấy, cũng như ta không thể đắp dày thêm mặt vỏ của cây một cách tự nhiên. Ta không thể che dấu các vết đục đẽo, chỉ thời gian mới có thể làm mờ đi các vết thẹo từ dùi búa.
2:38
Khi ta kết giao với sự việc, và việc ấy là đẫy đến mức tối đa ở biên giới sống còn của một thi thể, với mục đích đem lại sự tươi đẹp hơn trong mối giao kết ấy. Mối quan hệ và sự kết nối ấy hình thành trên nền tảng sáng tạo và những bước mong manh giữa sự sống còn không thể lập lại. Và rồi để thấy nó sống sót tươi tỉnh khỏe mạnh lớn dần trong khuôn khổ tạo tác để đối thoại với ta những gì nó thích hoặc không thích. Cuộc đối thoại ấy tiếp diễn trong quá trình hơp tác đôi bên cho đến khi câu chuyện đi đến chổ tương đồng, tác phẫm chấp nhận những gì ta hy vọng và ta chấp nhận nhựng gì tác phẫm ấy hy vọng. Khi khoảng cách khác biệt của câu chuyện giữa đôi bên được gút ngắn, quá trình ấy dễ gây nghiện như men rựu và dễ gây mê như liều thuốc ngũ.
3:35
Sự tôn trọng có lẽ là đều cơ bản nhất để trồng bonsai tương đối hoàn thiện, hoàn thiện ở đây không đồng nghĩa là bonsai đẹp. Hoàn thiện là có thể gìn giữ sự sống tươi khỏe qua quá trình và các bước đòi hỏi để tạo tác bonsai. Nếu ta không thấy được lẽ sống chết là sự thật trong quá trình tạo tác bonsai, và đấy cũng là vấn đề chính yếu tách rời khác biệt của bonsai đối với các bộ môn nghệ thuật khác. Nếu sự tôn trọng ấy không được đề cao trên lằn sinh tữ thì ta chẵng còn gì ngoài một bộ xương vô hồn. Và nếu ta biết rằng ấy là cái cây mang cả ngàn năm tuổi, con người có thể sống đến 80 tuổi, 90 là may mắn, 100 là vấn đề ngoài bình thường, nhưng nếu cây ấy tồn tại đã cả 1000 năm? Bạn có tư cách gì mà không tôn trọng sự hiển diện ấy? Tôi không nghĩ vây.
4:42
Tôi nghĩ có nhiều phương cách để tạo tác một bonsai tương đối hoàn thiện, nhưng tôi không biết có cách nào để thiết kế một bonsai đúng. Ta luôn có thể dựa vào những yếu tố cơ bản trồng trọt để chăm bón và đáp ứng các nhu cầu cho cây, và trong khuôn khổ tạo tác ta có nhận ra các giới hạn trên phương diện nhìn nhận? Có phải ta đang đưa tác phẫm ấy trên phương diện mỹ thuật? Các đường nét, dòng chảy, sự cân bằng, cùng hình thể tổng diện có thỏa mãn tò mò thị giác hay không? Đó là những điều để tạo tác một bonsai tương đối hoàn thiện, còn việc tạo tác một bonsai đúng thì điều ấy chưa bao giớ có mặt.
5:35
Khi tôi đến Nhật và bắt đầu quá trình huấn nghệ, không một ai có thể giải thích cho tôi học là học gì. Là một người học trò, điều cần thiết không chỉ trao luyện tay nghề nhưng phải lớn khôn trong sự cảm nghiệm và những bài học khiêm tốn cần thiết để không những học khi còn là một học trò, nhưng tiếp tục học khi đã rời thầy. Có một điều tôi thấy rằng trong quá trình để thành một người bonsai chuyên nghiêp, 6 năm học với thầy như chỉ mới bắt đầu. Để trở thành một nghệ nhân thì mỗi ngày phải theo đuổi cái đích của hoàn hảo trong nghề nghiệp chọn lựa. Nghe có vẻ hấp dẫn và đơn giản khi ta nghĩ đến hai chữ nghệ nhân, vậy thì chỉ làm một công việc sao cho hết tâm sức của mình. Khốn nỗi, có nhiều ngày muốn làm như vậy nhưng không được, và cũng có nhiều ngày chạy việc cũng không xong. Mục đích của công việc luôn nhắc nhở hôm nay phải làm tốt hơn hôm qua, và ngày mai sẽ đòi hỏi nhiều hơn cho những gì đã dốc hết tâm sức của hôm nay. Theo tôi một nghệ nhân cần có sự bền bỉ với công việc, kỹ luật với bản thân, lòng đam mê, và khả năng. Để làm công việc mỗi ngày từng bước cải thiện cho đến khi nhắm mắt lìa đời. Nghệ nhân sẽ không bao giờ về hưu hay ngừng nghỉ. Họ làm công việc như vậy cho đến chết, vì công việc đã trở thành phần thân xác của họ, hiện vật làm ra đã thể hiện hết tấm lòng và lương tâm của người nghệ nhân.