Tôi cũng có quan điểm đồng tình với ông Đông Xuân là làm cái gì để lại sau; hoặc bác vanflorida tuy xa vạn dặm vẫn hướng về quê hương và mong mỏi anh em hướng ra biển lớn. Vấn đề cái đồng tình này tôi xếp hàng thứ 2,3 sau cái hiện thực đó là bản thân tôi hài lòng và thấy đẹp - nghĩa là cái cảm giác vui tươi khi làm cây và ngắm cây của mình và những bonsai đang và đã hiện hữu qua hình ảnh qua nhìn thật ngoài đời mà mình thấy đẹp.
Đẹp hay Mỹ nó là do cảm xúc của mỗi người các bác ạ; thế nên nếu mà dùng toán học hay cố áp đặt cái đẹp của mình cho người khác rất dễ nảy sinh tranh luận không tới hồi kết.
Thử xem quan điểm của ông Walter (
Post#8):
"
Thật tình, trong khoảng thời gian dài trang trải trong mảnh vườn trồng của tôi, cũng chỉ cố gắng trồng bosai sao cho đẹp. Tôi cũng có được sự may mắn là không cần phải bán đi các cây tôi trồng. Vì vậy tôi có thể kiến tạo những gì tôi thích chứ không cần suy nghĩ người khác thích như thế nào. Tôi thật tình cật lực kiến tạo làm sao cho hoàn hảo và cả khoảng thời gian dài mới thuyết phục với chính tôi trong sự tương đối hoàn chỉnh. Khi đạt được gần đỉnh điểm như vậy tôi đem ra chia sẻ kết quả với mọi người. Hầu như mỗi lần chia sẻ như vậy, tôi điều nhận vài nhát búa của vài người. Thường họ hỏi làm sao tôi kiến tạo một cây tồi tệ như vậy mà gọi đó là ‘nghệ thuật’ – và những điều đại khái như vậy. Mỗi lần như vậy thôi thật sự rúng động khi thấy sự chia sẻ vô hại tôi nghĩ là đẹp kết cục trong những cuộc chiến cho nhiều đối tượng trung thực và quái quắt."
Chúng ta cũng nên xác định ông Walter rất nổi tiếng và thành danh bởi là 1 người có tư tưởng mới trong dòng cây mới và thành công vang dội; ông ấy là 1 nhà cách tân châu Âu. Ấy thế mà tôi đồng cảm mạnh, bởi rằng đầu tiên là "
trồng bonsai sao cho đẹp... tạo những gì tôi thích... ko cần người khác thích như nào... thời gian dài mới tự thuyết phục được khi tương đối hoàn chỉnh... đem chia sẻ thì vẫn nhận gạch đá..."
Đấy; đó là 1 sự thực trong làng cây; trong giới chơi. Và nếu như bác vanflorida đang trăn trở muốn chúng ta ra biển lớn phỏng? và bác đang loay hoay tìm cái Mỹ phỏng? nghĩa là bác cũng như ông Walter trước kia đang đi tìm sự thuyết phục chính mình để dần đến được cái tương đối hoàn chỉnh.
Như vậy, cái rút ra ở đây trong trường hợp ông Walter thổ lộ đó là cần 1 quá trình tích lũy về lượng, để chất thay đổi từ đó mới đến cái ưng ý, và hài lòng. Quá trình này cần lao động, sáng tạo và hoan hỉ với tâm thái cảm thụ tốt... đấy cũng là cái tiền đề đầu tiên của làm cây và chơi cây; tôi xôi thịt nên nói là hạnh phúc ngay hiện tại từ đó làm tiền đề phát triển tương lai... cái này làm bác Đông Xuân chỉ trích mạnh; nhưng bác bình tĩnh, nếu nói chuyện phải tới bến mới xong; còn làm cây à? tôi vẫn dành thời gian hàng ngày; như sáng nay tôi trước khi đi làm cũng không quên lên tỉa mầm cây Linh Sam để nách mầm quang hợp đủ và triệt bớt mầm nuôi mầm chính và cành mồi.
Cứ làm thôi, làm mình thích và tiến bộ... từ chính việc làm đó tâm cảm ngày càng sạch sẽ và có thể từ đó có cả tá vận hội đến chúng ta nắm bắt được và tiền bạc cũng như những cái vốn dĩ thuộc về mình nó tự chảy mà cũng chả phải tham lam và dành giật quá. Cuộc sống rất thanh bình và dòng chảy lại có cái lặng để cảm nghiệm; chả vui sao?