Âm Nhạc thể hiện dòng chảy, sự vấp váp, nhịp thở, âm trường và cái đặc biệt quan trọng là nhạc tính trong ngữ cảnh nào đó mà chủ đề ca từ muốn chuyền tải. Và, nghe được nhạc với khả năng nghe âm tối, khoảng lặng nhưng không rời rạc, nát vụn cảm xúc mới là sự cảm nhận tốt nhất nhạc sỹ và ca sỹ thể hiện. Rất tuyệt vời nếu nghe nhạc và áp dụng dòng chảy vào làm bonsai; nó tăng độ khó của tạo tác nhưng khi ngắm nó sẽ dễ tìm ra điểm nối ghép có ổn và suôn sẻ không.
Xin gửi anh mấy bài, và mong anh nghe 1 lượt theo cặp;
1) You don't bring me flowers - Barbra Streisand, Neil Diamond Grammy 1980
2) Salena Jones - You Don't Bring Me Flowers
Cùng một chủ đề sự nhớ chung, đầy kỷ niệm yêu và những cái đẹp đã qua rồi; khi chàng trai đã đi xa, về âm hình thì Salena Jones chất giọng Jazz có hơi hướng R&B với sự gia tăng nốt #, đem đến 1 không gian hall rất đẹp, chậm mở rộng và chậm rãi; nó làm cho tả cảm giác cái tĩnh lăng, cái vũ trụ bao la và chất chứa nỗi buồn và có một cô gái đang tự sự, đang kể chuyện, đang một mình... còn Barbra Streisand cô ấy là tâm điểm để tự sự cùng Neil Diamond và chất Jazz có xen vào Opera, một chút Pop Traditional thì cái cảm giác đang giận dỗi ngay trước mặt người yêu, nó ve vãn, nó nhẹ, đầy ma mị, nhưng âm hình mỏng và kém hẳn cái trầm mặc; có gì đó lẳng lơ, ve vãn khác với cái chất trầm buồn mà Salena Jones mang tới; về độ quyến rũ và phối hợp, Streisand như bị thổi bay lên trên nền nhạc, mỏng manh, thiên sáng; da diết. Khác biệt rất rõ.
3) Leonard cohen - Hallelujah 1985
4) Leonard cohen - Hallelujah 2009 (sau 14 năm)
Cái chất giọng của người đàn ông này, đã mở rộng âm hình hơn, tăng khoảng lặng, tiết tấu và điểm nhấn, phiêu hơn, lịch lãm hơn nhiều sau 14 năm cảm nghiệm. Cũng vẫn 1 nội dung cần truyền tải có hai sức biểu cảm khác hẳn nhau, nó thêm sự chau chuốt Waltz và thánh ca; cái chất trầm mộc của Folk rất đẹp, sâu trầm có phần hơn hẳn bản của Alexandra Burke trình bày.
Vậy đấy, cũng một nội dung; nhưng qua cảm nghiệm nhiều từ tâm hồn sẽ bộc phát ra bên ngoài (hiện sinh) những nét đẹp mới, càng về sau càng tự nhiên hơn, tinh tế hơn và có giá trị sâu sắc hơn; trừ những tâm hồn bị nghèo đi theo thời gian hoặc rơi vào mộng mị đánh mất mục tiêu sống của mình, hoặc những tâm hồn nhạt nhẽo kém phong cách được chăng hay chớ họ cũng chả thể có 1 mạch cảm nghiệm đầy đủ có điểm đầu, có điểm cuối, không có movement thì chả nó rymth (giai điệu) và hình ảnh, âm nhạc, món ăn ngon hoặc gì đó cũng sẽ kém vị.
Như vậy, mối ghép đầu tiên là Tâm hồn đẹp, mối ghép thứ hai là phải có mục tiêu sống và chinh phục cảm nghiệm các vẻ đẹp của cuộc sống được định hướng, rõ nét.
Nhiều người đến với Bonsai theo phong trào, và cũng chẳng biết sẽ làm gì với nó và đẹp ở cái gì; như vậy để chơi được bonsai như cách vật trí tri; đầu tiên phải làm đẹp ngay cái lõi "Tâm Hồn", và cần định hướng để đi tìm cái đẹp, cái tự nhiên gần gũi và truyền cảm. Khó, với yêu cầu đặt ra như tôi nói này rất khó, nhưng đã chơi là chơi tới bến, và biết bước qua rác rưởi. Dẫn đến, cứ lên diễn đàn là chăm chăm xem rác như nào, quái đản tò mò ra làm sao, mà quên béng Bonsai nó cũng là 1 vật ngoại thân mà thôi; chết chả mang đi được, và làm thì cần thời gian làm cho tử tế, hoặc còn hàng tá món nghệ thuật khác có thể theo đuổi để hỷ xả và trải nghiệm cơ mà?
Cũng như âm nhạc, cái khó nhất của Bonsai là gia tăng khoảng lặng (silent, space, cái không) trong movements. Điều đó đem đến sự huyền ảo, trầm mặc và lịch lãm; Ông Robert Steve đã chứng minh và làm nổi bật giá trị rất lớn của khoảng trống, khoảng lặng trong tiết tấu bonsai để ngắm có điểm dừng nghỉ, và thêm huyền bí, dễ nhấn, thoáng đãng; 1 không gian quá hẹp trong bóng viền của Bonsai thì xử lý có khoảng trống là một thách thức cao. Cái tham của con người và kém quản lý về đầu óc, sẽ dẫn đến cái cây không thể như chim bay được qua kẽ lá như lời cụ John Naka đã dạy; nó không tinh sạch kiểu quý tộc được, cũng chẳng giống cây già ngoài tự nhiên.