Thơ cho đời...!!!

huongdongconoi

Thành viên tích cực
Đời là chốn bon chen nhiều gian dối
Ta gã khờ lạc lối đứng bơ vơ
Nhìn chung quanh hào nhoáng lụa nhung tơ
Ta khố rách mình trần đôi chân đất .

Đi lạc lõng giữa phố đời quá chật
Xô đẩy nhau chen lấn để giựt giành
Kẻ khoe tài người hám lợi mê danh
Bên một xó ta thấy mình thừa thãi .

Rồi bỗng dưng tự trách mình ngây dại
Chốn của người mà sao lại chen chân
Khờ như ta đâu lẽ lại có phần
Không lẽ đứng đợi chờ người bố thí .

Ta cũng đã từng một thời sĩ khí
Tại cuộc đời bất đắc dĩ hoá ngu
Vì thế nên dâu biển mặc cho dù
Ta cũng chẳng cúi đầu mà quỳ lụy .

Ta biết mình rất khó tìm tri kỷ
Vì ở đời ai nghĩ đến gã khờ
Một cuộc đời lăn lóc đến bơ vơ
Nghèo kiết xác chỉ linh hồn là trong trắng .
Ta cười ta quá ngây thơ
Tắm trăng hút gió vô bờ ca dao
Ôm nghìn trước níu nghìn sau
Hồn xưa cổ tích xác thương cũng đành...

Ta cười ta quá trời xanh
Thiên thu hôn bóng lều tranh tiên bồng
Câu thơ cua câu nhạc còng
Câu thương câu nhớ cầu vòng câu mây...

Ta cười ta quá leo cây
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn trắng tay chân tình
Phù du phù trong cõi nhân sinh
Lơ lơ lửng lửng cầu kinh gọi đò…

Ta cười ta quá ốm o
Ấp a ấp úng vòng vo vậy mà
Chưa non chưa chín chưa già
Đã không đã hết đã qua nửa đời...

Ta cười ta quá rong chơi
Nhân gian ngứa mắt à ơi ví dầu
Mặc tình cởi áo qua cầu
Nhổ đinh rút ván giấu đầu lòi đuôi ...

Ta cười ta quá hụt hơi
Còng lưng cào tuyết bóng trôi bóng đè
Vui tréo ngoảy buồn tréo ngoe
Đi không về có sau hè thương ca...

Ta cười ta quá nhớ nhà
Hồn quê hương áo tình ca ngọt ngào
Mộng đầu thương mộng cuối đau
Nửa hư chậm nửa thực mau sao đành...

Ta cười ta quá mộng lành
Bọt xuôi bèo ngược dỗ dành thơ ngây
Dù không chung áo mưa bay
Chung chân bốc lửa dấu giày bể dâu...

Ta cười ta quá ước ao
Ước mơ ước mộng ước vào ước ra
Cõi người cõi yêu cõi ma
Chữ tình chữ nghiã chữ nhà chữ quê....

Ta cười ta quá hôn mê
Mềm lòng đỉa đói đi về sam đeo
Mưa dầu chống nắng lửa chèo
Mây trôi gió thoảng cheo leo đỉnh sầu...

"Trăm năm còn có gì đâu
Chẳng qua một nắm cổ khâu xanh rì.." (*)

Ta cười ta quá tình si
Chưa vui đã khổ chưa đi đã về
Vậy mà còn hết chỗ chê
Đội trời đạp đất bên lề nhân gian...

(*) : “Cung Oán Ngâm Khúc” của Nguyễn Gia Thiều
Đọc xong thấy thương cho một kiếp nhân sinh.
Cám ơn bài thơ của anh.
 
Top