Miên Man...

mưa saobang

Moderator
Đông tới, cái rét vẫn lẩn khuất trên mây cho sợi hanh vàng buông rơi rệu rã...

Trưa, con đường thân quen vẫn oằn mình trong sự mưu sinh cuộc sống, tấp nập dòng người vẫn ngược xuôi hối hả...
Bao âu lo, toan tính, hi vọng, bon chen cùng những ước nguyện cuộc đời, hỉ nộ ái ố trong nhân sinh kiếp vẫn chạy đua trên quán trọ trần gian.

Quán trọ trần gian vạn kiếp buồn
Thế thời xoay chuyển, lệ vẫn tuôn
Dặn lòng thôi cố, thôi thì gắng
Đặt gánh sang lề lúc chiều buông...

Trong quán vắng, ly đen như nhạt dần trong khoé miệng, vị đắng ko còn cho nỗi nhớ chênh chao. Bất chợt ùa về cảm xúc ngày hanh nắng...
Thời gian vẫn trôi, dòng suy tư cũng chạy dài bất tận, ru ta về kí ức thuở hồng hoang.
Ngoài kia, nắng, gió và sự hồn nhiên trong khuôn nhìn thiếu nữ vẽ lên trong ta bức tranh màu hoài niệm, ta thả hồn về dĩ vãng yêu thương...

Thả lòng miên man trong cõi tạm với những xúc cảm dâng trào, trên mi giọt long lanh nô đùa níu kéo rồi trượt dài trong vành môi hoen màu thời gian khắc dấu.
Gió miên man vờn lọn tóc mai, táp nhẹ lên má môi gợi nhớ giấc mơ hoa thời thiếu nữ.

Nắng trải ru lòng với tơ vương
Bên ly ngọt đắng, sự vô thường
Nắm tay bóp nhẹ, càn khôn nát
Nhật, nguyệt ghép vần, mộng uyên ương...

 
Top