Em biết...~^

thư thu

Thành viên
hic em đâu dám nội quy có ghi mà anh ..diễn đàn ta hay qua chứ anh .....em nhắc nhở bạn ấy ý mà ..tại mấy anh mod thông báo kìa sợ bạn ấy chưa đọc ....>:p>:p>:p

ANh Công Anh nầy, thế các MOD có mục chia sẻ làm gì ợ....thoai, mai em sẽ tâm sự riêng vào box cho a nhé :D
 

bồ công anh

Thành viên
ANh Công Anh nầy, thế các MOD có mục chia sẻ làm gì ợ....thoai, mai em sẽ tâm sự riêng vào box cho a nhé :D
hhic hic hổng biết nữa chắc để chưng ....người ta sống bên ngoài cũng nhiều mặt mà ...có mặt thật mặt giả ...mặt đeo mặt nạ ...mặt vạ trơ trơ.sin lỗi vì spam topic của một người lịch sự ...hứa lần sao ko tái phạm tự sửb-(b-(
 

phonghoangthanh

Thành viên
Em biết rằng, chẳng thể mất anh…

Vì em tin, trái tim có những lý do của riêng mình, có sự nhạy cảm của riêng mình, để khiến em dù đang đau nhất, vẫn thấy lòng mình đầy ắp một niềm tin rất thực…

Em biết rằng, chẳng thể mất anh…

Em thậm chí còn không hiểu được, em đang đau đớn đến như thế nào. Giờ em cũng không thể khóc, bởi dường như nước mắt cũng chẳng nghe lời em nữa, không muốn cuốn dùm em tất cả nỗi buồn…

Em biết rằng, chẳng thể mất anh…

Dù anh tắt máy mỗi lần em gọi. Anh dửng dưng trước những lời em nói, không trả lời những câu hỏi của em. Anh biến chúng mình thành những người xa lạ, những người bị gió thổi bay đi tất cả yêu thương.

Em biết rằng, chẳng thể mất anh...

Không phải: “Xa anh em sẽ hạnh phúc”, “Xa nhau sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta”…

Dù cho anh có nói anh không còn yêu em nữa, rằng giờ đây em chẳng là gì đối với anh.

Dù anh nói thế nào, dù anh có trăm nghìn những lý do khác nhau, em vẫn biết, tất cả đều là “không phải”.

Thực ra thì…

Em chẳng có lý do gì để khẳng định một cách chắc chắn tất cả những điều ấy. Em cũng chẳng có được những lý lẽ để chứng minh cho những gì em tin. Thế nhưng, trái tim em chưa phút nào tắt đi một niềm tin mãnh liệt rằng em không thể mất anh, rằng nhất định anh sẽ lại trở về, lại yêu em như những ngày xưa ấy…

Em sẽ đợi anh. Nhất định thế. Bởi, em biết rằng, chẳng thể mất anh…

Anh bắt em phải quên anh ư? Anh nói em sẽ hạnh phúc hơn nhiều khi ở bên một người có thể chăm lo cho em nhiều hơn anh có thể ư?

Nhưng nếu không thì anh hãy quay về bên em nhé... Mọi thứ chẳng thể nào thay thế được anh đâu...

Đấy, thế đấy. Em không biết giờ phải làm thế nào nữa. Em chỉ biết rằng em không muốn mất anh, không muốn xa anh. Luôn hi vọng tin tưởng rằng em chẳng thể mất anh đâu. Em có mù quáng quá không anh. Em chỉ sợ mình đã làm anh tổn thương sâu sắc quá, để anh ghét bỏ em thực sự. Khiến anh không còn yêu em nữa. Em chỉ sợ anh đã yêu người khác thật rồi. Sợ rằng đúng là em chẳng còn là gì của anh nữa. Sợ rằng anh chẳng bao giờ cần đến em trong cuộc đời này nữa. Nếu như thế thật thì em sẽ đau đớn đến chừng nào nhỉ? Em không biết nữa. Nhưng nếu thật điều đó có thì em phải quên anh thôi. Nhưng hãy cho em được quên anh theo cách riêng của em. Đừng bắt em phải cố, em không đủ sức để gồng mình lên đâu.

Em đã xóa nick anh, xóa tên anh khỏi điện thoại. Nhưng em đâu cần phải lưu mới nhớ được những thứ đó. Em đã làm như vậy để xóa đi hình ảnh của anh. Nhưng không được gì. Em lại lưu nó lại. Để nó ở nới dễ nhìn thấy nhất. Bởi vì nếu không em cũng sẽ mất công tìm kiếm. Chẳng để làm gì, chỉ để nhìn. Và chờ đợi một điều không bao giờ xảy ra.

Đừng bắt em phải cố quên ngay, đừng giận mỗi khi em nhắn tin, gọi điện hay cố tình nói chuyện trên mạng với anh, gửi mail cho anh. Em cũng dặn lòng đừng làm điều đó, anh không muốn thế. Nhưng em không thể. Xin hãy cho em được nói yêu anh khi em vẫn cảm thấy còn yêu anh tha thiết, nói nhớ anh nếu nỗi nhớ cứ quay cuồng trong em, và nói rằng muốn gặp anh khi cảm thấy không còn đứng vững được một mình nữa. Em phải làm thế để xoa dịu trái tim này xuống để nó thôi đừng thổn thức nữa. Em đau lắm.

Và nếu có một ngày nào đó, có thể chưa phải là ngày mai, ngày kia, chúng ta may mắn quên được nhau để tìm cho mình một hạnh phúc khác, thì chúng ta sẽ chúc phúc cho nhau chứ anh?

Nhưng mà em sợ rằng em không làm được như thế đâu. Vì sẽ không ai thay thế được anh đâu. Em đã đẩy anh ra khỏi em sao. Em đã sai thật sao? Em sợ rằng mình sẽ phải sống suốt đời trong dằn vặt. Rằng em đã làm một điều ngu ngốc nhất đời sao?

Em giận anh...giận anh lắm...Vì bao nhiêu nhứng lời hứa hẹn vẫn còn lại trong em...và bao nhiêu những giâc mơ về 1 tương lai...về con đường có anh luôn đi cùng em....Giận vì tại sao a nói sẽ không để em ngã, sẽ không làm em khóc.......Nhưng sao giờ đây người làm em khóc rất nhiều hàng đêm lại chính là anh...Và giận hơn nữa.... vì tại sao anh không hề quan tâm đến điều đó..........Và vì anh nói em chính là định mệnh của anh cơ mà.......Nhưng sao anh lại bỏ rơi em như thế này.........
Em sợ....
Em sợ... Sợ mình phải khóc vì nhớ anh như những ngày xưa. Sợ những ngày mưa lạnh ngắt với nỗi nhớ anh nghẹn ngào trong trái tim mình. Sợ những niềm vui không có anh chia sớt. Sợ những đêm em nhớ anh đến cháy lòng, da diết... Em sợ mình choàng tỉnh sau những cơn mơ có anh. Và em sợ mình thèm cảm giác được bên anh, được ôm lấy anh. Dẫu hôm nay đó là việc hằng ngày như em phải đánh răng, rửa mặt vậy. Nhưng ngày mai là mộng tưởng, là hoang đường, là khao khát, là ước mơ... Em yêu anh thế nào, anh vẫn luôn biết, phải không anh?

Em ghét nước mắt rơi mặn đắng môi cười. Ghét phải nhai đi, nhai lại những dòng tin nhắn để đến khi cái máy ngu ngốc đã đầy ụ đến độ không thể gửi đi được nữa. Em ghét những tháng ngày không anh. Vì anh, em sẽ sống tốt,và chờ đợi anh, vì bởi... trái tim em đã yêu anh quá nhiều.”

Em đã nói với anh nhiều thật nhiều, nói hết lòng em, nhưng anh vẫn chẳng chịu chấp nhận là sao hả anh? Có phải thực sự vì anh đã coi em như người dưng, như người xa lạ.

Em chẳng thể biết được điều đó. Em cũng chẳng thể nghĩ hay nói gì nữa. Có lẽ điều duy nhất em cần là một không gian riêng, một cái góc vuông trên trái đất quá tròn này, để gục đầu vào mà khóc. Trước nay em chỉ khóc trên vai anh. Giờ không có anh, em không khóc được ở đâu nữa. Em thấy mình thật sự không trụ được nữa.

Nhưng anh ơi, xin anh đừng thương hại em. Nếu như anh đã thực sự coi em được như người dưng, không là gì nữa đối với anh, rằng anh thật sự không cần em nữa thì dù cho em có khổ sở thế nào a cũng không được mủi lòng để quay lại với em đâu. Em sợ nhất là điều đó.
anh bật mí cho em môt điều mà chưa người đàn ông nào dám bật mí nhé. tất cả đàn ông trên thế gian này đều là ngụy quân tử đó.cẩn thận em nhé.:>
 

Mouse Jerry

Thành viên
Bồ công anh là tên một loài hoa tuy giản dị nhưng lại rất thánh thiện.ko những thế nó còn là một vị thuốc chữa bệnh trong dân gian rất nhiều loại bệnh đã dc nó chữa khỏi . vậy nên xin đừng làm xấu cái tên của cây hoa này đi :-B
==================================
cổ tích về bồ công anh.

Ngày xưa, có một mảnh Đất yên bình yêu một bông Bồ Công Anh bé nhỏ . Nhưng Đất chưa bao giờ nói ra. Chỉ lặng lẽ, âm thầm chăm sóc và chờ đợi BCA lớn.
Bạn của Đất là Gió thường ghé qua chơi. BCA từ đó mà quen biết Gió. Một hôm, Đất đau đớn phát hiện ra rằng:bông BCA bé nhỏ và Gió đã yêu nhau.

***
Bồ Công Anh vẫn thường bảo với Gió :
"Em là Bồ Công Anh vì anh là Gió. Em sẽ theo anh đi đến cuối phương trời..."
"Vậy thì Bồ Công Anh ơi, em phải hứa...ko bao giờ trách hờn anh..."
Rồi Gió đưa bồ công anh bay đi.
Bay đi xa...
Xa mãi...
Xa...
BCA lâng lâng trong hạnh phúc.
BCA nào có còn nhớ tới miền đất yên bình nơi cũ.
Gió đã đưa BCA đi xa lắm lắm rồi...

***
BCA chỉ nhớ cái tát của đất.
Bỏng rát...
"Cậu ấy là Gió. Em đi theo hoài vậy dc sao?"
"Cuộc đời của em ko liên quan gì đến anh!!!"
BỐP!!!
Đau đớn và hối hận.
Đất mờ dần trong đêm mù sương...

Một ngày kia.
BCA thấy mình chới với.
Khi tỉnh lại thì Gió đã đi đâu mất rồi.
Chỉ cảm thấy hơi ấm và êm êm, dìu dịu.
Chẳng biết tự khi nào BCA đã trở về chốn cũ.
Ngẩn ngơ...

***
"Ta ra đi mang theo bóng hình nơi cũ
Em hãy tin rằng: anh yêu em...
Em là em
và anh là anh..."(*)
Lời bài hát ngân nga.
Gió ko vô tình.
Nhưng Gió muôn đời vẫn là Gió.

***
Đất đã bao lần bắt gặp BCA hát bài này.
Chỉ một mình bên nhà thờ cổ.
Mắt BCA nhìn ra xa lắm...
Có thể tìm gặp Gió ko BCA ơi...?

***
Chiều buông nắng.
Hoàng hôn khuất xa chân trời...(**)
Đất đến bên BCA.
"Bé khóc đi!"_Đất nói giản dị, cho BCA mượn đôi vai để ngả vào.
Nhưng BCA ko khóc. BCA mơ thấy mình bay chơi vơi.
Chơi vơi. Vô định.
Trong cơn ngơ ngẩn đó, BCA nghe tiếng Đất thì thầm, chậm và đều:
"Hãy nghe thật kĩ này bé nhé, vì anh ko có can đảm lặp lại đâu! Anh âm thầm như một dòng nước sâu, trong cuộc đời anh chỉ có hai lần bùng nổ mãnh liệt. Một là lúc anh tát em trước cửa quán cà phê mù sương đó. Một là bây giờ, khi anh sắp sửa nói ra rằng: BCA bé nhỏ ơi, hãy ở lại với anh đi, anh hứa sẽ là một mảnh đất hiền cho mùa em tươi tốt...".

***
Mỗi sáng BCA thức dậy là một ngày mới an lành và hạnh phúc.
BCA nhìn ra vườn_nơi trước kia đã từng hẹn hò với Gió. Đất đang nâng niu, chăm sóc những luống cây bé tí hin mà BCA rất thích.
BCA chợt mỉm cười...Hạnh phúc mà BCA hằng tìm kiếm ko ở đâu xa mà chính là đây, là mỗi ngày dc nhìn thấy Đất, là dc nũng nịu trong vòng tay ấm áp của Đất...
Hoa cỏ rung rinh lá như hòa cùng niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới.

sưu tập
 

bồ công anh

Thành viên
Bồ công anh là tên một loài hoa tuy giản dị nhưng lại rất thánh thiện.ko những thế nó còn là một vị thuốc chữa bệnh trong dân gian rất nhiều loại bệnh đã dc nó chữa khỏi . vậy nên xin đừng làm xấu cái tên của cây hoa này đi :-B
hic em lại bậy ...khi bông hoa bồ công anh phán tán đi xa mang theo cả một khoảng trời trắng xóa và đầy thơ mộng ..với sức sống mãnh liệt của mình có thể vượt qua bao trở lực để đến nơi có thể nảy lộc đơm hoa ...nhưng có lắm kẻ dẩm đạp ..cho nó là loài hoa dại ...một loại cỏ hoang ven đường ..một thứ tầm thường vô vị ...à thì ra vẫn có người thích và khám phá nó ..thật hạnh phúc ..thì ra chỉ có hiểu về nó mới cảm nhận được nó ....đừng tầm thường vô vị như bao kẻ khác vội đánh giá khi chưa biết nét đẹp của hoa ...bồ công anh
 

thư thu

Thành viên
hic em lại bậy ...khi bông hoa bồ công anh phán tán đi xa mang theo cả một khoảng trời trắng xóa và đầy thơ mộng ..với sức sống mãnh liệt của mình có thể vượt qua bao trở lực để đến nơi có thể nảy lộc đơm hoa ...nhưng có lắm kẻ dẩm đạp ..cho nó là loài hoa dại ...một loại cỏ hoang ven đường ..một thứ tầm thường vô vị ...à thì ra vẫn có người thích và khám phá nó ..thật hạnh phúc ..thì ra chỉ có hiểu về nó mới cảm nhận được nó ....đừng tầm thường vô vị như bao kẻ khác vội đánh giá khi chưa biết nét đẹp của hoa ...bồ công anh
Mai em , trồng 1 khay hoa bồ công anh, rồi gửi riêng cho anh CÔng Anh nhé ( bí mật há ) :D
==================================
anh bật mí cho em môt điều mà chưa người đàn ông nào dám bật mí nhé. tất cả đàn ông trên thế gian này đều là ngụy quân tử đó.cẩn thận em nhé.:>

Da, cái nầy, em cũng biết sơ sơ, thêm nữa có cả anh trong đó mà :D
==================================
anh bật mí cho em môt điều mà chưa người đàn ông nào dám bật mí nhé. tất cả đàn ông trên thế gian này đều là ngụy quân tử đó.cẩn thận em nhé.:>

Da, cái nầy, em cũng biết sơ sơ, thêm nữa có cả anh trong đó mà :D
 

VĨNH KHÁNH

Thành viên tích cực
Em biết rằng, chẳng thể mất anh…

Vì em tin, trái tim có những lý do của riêng mình, có sự nhạy cảm của riêng mình, để khiến em dù đang đau nhất, vẫn thấy lòng mình đầy ắp một niềm tin rất thực…

Em biết rằng, chẳng thể mất anh…

Em thậm chí còn không hiểu được, em đang đau đớn đến như thế nào. Giờ em cũng không thể khóc, bởi dường như nước mắt cũng chẳng nghe lời em nữa, không muốn cuốn dùm em tất cả nỗi buồn…

Em biết rằng, chẳng thể mất anh…

Dù anh tắt máy mỗi lần em gọi. Anh dửng dưng trước những lời em nói, không trả lời những câu hỏi của em. Anh biến chúng mình thành những người xa lạ, những người bị gió thổi bay đi tất cả yêu thương.

Em biết rằng, chẳng thể mất anh...

Không phải: “Xa anh em sẽ hạnh phúc”, “Xa nhau sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta”…

Dù cho anh có nói anh không còn yêu em nữa, rằng giờ đây em chẳng là gì đối với anh.

Dù anh nói thế nào, dù anh có trăm nghìn những lý do khác nhau, em vẫn biết, tất cả đều là “không phải”.

Thực ra thì…

Em chẳng có lý do gì để khẳng định một cách chắc chắn tất cả những điều ấy. Em cũng chẳng có được những lý lẽ để chứng minh cho những gì em tin. Thế nhưng, trái tim em chưa phút nào tắt đi một niềm tin mãnh liệt rằng em không thể mất anh, rằng nhất định anh sẽ lại trở về, lại yêu em như những ngày xưa ấy…

Em sẽ đợi anh. Nhất định thế. Bởi, em biết rằng, chẳng thể mất anh…

Anh bắt em phải quên anh ư? Anh nói em sẽ hạnh phúc hơn nhiều khi ở bên một người có thể chăm lo cho em nhiều hơn anh có thể ư?

Nhưng nếu không thì anh hãy quay về bên em nhé... Mọi thứ chẳng thể nào thay thế được anh đâu...

Đấy, thế đấy. Em không biết giờ phải làm thế nào nữa. Em chỉ biết rằng em không muốn mất anh, không muốn xa anh. Luôn hi vọng tin tưởng rằng em chẳng thể mất anh đâu. Em có mù quáng quá không anh. Em chỉ sợ mình đã làm anh tổn thương sâu sắc quá, để anh ghét bỏ em thực sự. Khiến anh không còn yêu em nữa. Em chỉ sợ anh đã yêu người khác thật rồi. Sợ rằng đúng là em chẳng còn là gì của anh nữa. Sợ rằng anh chẳng bao giờ cần đến em trong cuộc đời này nữa. Nếu như thế thật thì em sẽ đau đớn đến chừng nào nhỉ? Em không biết nữa. Nhưng nếu thật điều đó có thì em phải quên anh thôi. Nhưng hãy cho em được quên anh theo cách riêng của em. Đừng bắt em phải cố, em không đủ sức để gồng mình lên đâu.

Em đã xóa nick anh, xóa tên anh khỏi điện thoại. Nhưng em đâu cần phải lưu mới nhớ được những thứ đó. Em đã làm như vậy để xóa đi hình ảnh của anh. Nhưng không được gì. Em lại lưu nó lại. Để nó ở nới dễ nhìn thấy nhất. Bởi vì nếu không em cũng sẽ mất công tìm kiếm. Chẳng để làm gì, chỉ để nhìn. Và chờ đợi một điều không bao giờ xảy ra.

Đừng bắt em phải cố quên ngay, đừng giận mỗi khi em nhắn tin, gọi điện hay cố tình nói chuyện trên mạng với anh, gửi mail cho anh. Em cũng dặn lòng đừng làm điều đó, anh không muốn thế. Nhưng em không thể. Xin hãy cho em được nói yêu anh khi em vẫn cảm thấy còn yêu anh tha thiết, nói nhớ anh nếu nỗi nhớ cứ quay cuồng trong em, và nói rằng muốn gặp anh khi cảm thấy không còn đứng vững được một mình nữa. Em phải làm thế để xoa dịu trái tim này xuống để nó thôi đừng thổn thức nữa. Em đau lắm.

Và nếu có một ngày nào đó, có thể chưa phải là ngày mai, ngày kia, chúng ta may mắn quên được nhau để tìm cho mình một hạnh phúc khác, thì chúng ta sẽ chúc phúc cho nhau chứ anh?

Nhưng mà em sợ rằng em không làm được như thế đâu. Vì sẽ không ai thay thế được anh đâu. Em đã đẩy anh ra khỏi em sao. Em đã sai thật sao? Em sợ rằng mình sẽ phải sống suốt đời trong dằn vặt. Rằng em đã làm một điều ngu ngốc nhất đời sao?

Em giận anh...giận anh lắm...Vì bao nhiêu nhứng lời hứa hẹn vẫn còn lại trong em...và bao nhiêu những giâc mơ về 1 tương lai...về con đường có anh luôn đi cùng em....Giận vì tại sao a nói sẽ không để em ngã, sẽ không làm em khóc.......Nhưng sao giờ đây người làm em khóc rất nhiều hàng đêm lại chính là anh...Và giận hơn nữa.... vì tại sao anh không hề quan tâm đến điều đó..........Và vì anh nói em chính là định mệnh của anh cơ mà.......Nhưng sao anh lại bỏ rơi em như thế này.........
Em sợ....
Em sợ... Sợ mình phải khóc vì nhớ anh như những ngày xưa. Sợ những ngày mưa lạnh ngắt với nỗi nhớ anh nghẹn ngào trong trái tim mình. Sợ những niềm vui không có anh chia sớt. Sợ những đêm em nhớ anh đến cháy lòng, da diết... Em sợ mình choàng tỉnh sau những cơn mơ có anh. Và em sợ mình thèm cảm giác được bên anh, được ôm lấy anh. Dẫu hôm nay đó là việc hằng ngày như em phải đánh răng, rửa mặt vậy. Nhưng ngày mai là mộng tưởng, là hoang đường, là khao khát, là ước mơ... Em yêu anh thế nào, anh vẫn luôn biết, phải không anh?

Em ghét nước mắt rơi mặn đắng môi cười. Ghét phải nhai đi, nhai lại những dòng tin nhắn để đến khi cái máy ngu ngốc đã đầy ụ đến độ không thể gửi đi được nữa. Em ghét những tháng ngày không anh. Vì anh, em sẽ sống tốt,và chờ đợi anh, vì bởi... trái tim em đã yêu anh quá nhiều.”

Em đã nói với anh nhiều thật nhiều, nói hết lòng em, nhưng anh vẫn chẳng chịu chấp nhận là sao hả anh? Có phải thực sự vì anh đã coi em như người dưng, như người xa lạ.

Em chẳng thể biết được điều đó. Em cũng chẳng thể nghĩ hay nói gì nữa. Có lẽ điều duy nhất em cần là một không gian riêng, một cái góc vuông trên trái đất quá tròn này, để gục đầu vào mà khóc. Trước nay em chỉ khóc trên vai anh. Giờ không có anh, em không khóc được ở đâu nữa. Em thấy mình thật sự không trụ được nữa.

Nhưng anh ơi, xin anh đừng thương hại em. Nếu như anh đã thực sự coi em được như người dưng, không là gì nữa đối với anh, rằng anh thật sự không cần em nữa thì dù cho em có khổ sở thế nào a cũng không được mủi lòng để quay lại với em đâu. Em sợ nhất là điều đó.
Lãng mệnh wé

anh bật mí cho em môt điều mà chưa người đàn ông nào dám bật mí nhé. tất cả đàn ông trên thế gian này đều là ngụy quân tử đó.cẩn thận em nhé.:>
Nói tầm bậy tầm bạ [-X
 
Top