Để tớ kể cho cậu nghe chuyện này nhé
Tớ hay đi ăn sáng ở một quán gần chợ. Một hôm đi qua chợ tớ gặp hai bố con người ăn xin đứa bé thì đáng thương tội tội liên tục ngửa tay xin tiền những người xung quanh, ông bố thì bị cụt một chân tới tận đầu gối, và phải ngồi trên một tấm ván có gắn bánh xe... tôi đi qua bỏ vào mũ của nó 5 ngàn nó nói cảm ơn. Đi rồi tôi vẫn phải ngoái lại để nhìn 2 bố con nó với sự thương cảm. Bẵng đi mấy ngày tôi đi làm muộn và vẫn không quên ghé quán quen ăn sáng, bất ngờ tôi gặp người quen, chính là hai bố con ăn xin hôm nọ. chuyện chẳng có gì cả vì ăn xin thì đôi lúc cũng phải ăn sang chứ, nhưng rồi tôi nghe được đoạn hội thoại cả 2 bố con nhà nó:
Bố: Mẹ! dạo này kiếm ăn khó quá, chúng nó (hình như là bảo mình ;
) quen mặt tao với mày rồi X_X
Con: tôi với ông chuyển sang chợ khác, Làm đây đ... kiếm ăn được \
/
Bố: Hôm nay được bao nhiêu?
|
Con: Từ sáng tới giờ (lúc đó là 8 rưỡi hay 9 giờ kém gì đó) được có gần 300 thôi... không bằng nửa mấy hôm trước 8-}
Bố: Mẹ! bó gối từ sáng đến giờ được có vậy (bay giờ mới để ý tứ chi hắn đủ cả :-B ) đưa tao 200, còn lại của mày, đi vài vòng xem có thêm được đồng nào không... bà chủ tính tiền.
Hai bố con hắn lên xe (ăn xin đi xe máy dang hoàng nha) đi rồi mà tớ vẫn còn nhìn mãi =)) =)) =))
Nghe hay không
>- Tự nhắc mình lần sau nha