Điếu Thuốc...

huongdongconoi

Thành viên tích cực
Chốc nữa rồi đây...Điếu thuốc tàn.
Thời gian, đôi chốc sẻ thành than.
Đượm hòa hồn khói, theo mây gió.
Sự thế mùi đời, như khói thuốc.
Còn lại nơi tay, khúc dở dang.....
Hút rồi, quách bỏ thế là an.
Đạp chà, dập tắt. Mùi cay đắng...
Bể khổ trần gian... Quá phũ phàng.
Thân tặng hiền đệ bài thơ điếu thuốc nầy làm hành trang trên bước đường phiêu bạc.
Nguyễn Thanh Vân : Lưu Bút.​
 

nguyendangduoc

Thành viên tích cực
mới đọc bài " chuyện bây giờ mới kể" của anh thấy zui zậy, giờ đọc tiếp bài này sao nghe bi quan zậy anh?
 

LaoQuetChua

Thành viên
Câu thơ thứ 4 nghe không ổn rồi anh ơi. Sửa lại thành "Sự thế mùi đời, hợp lại tan" nghe được hơn nhỉ.
 

satruky

Thành viên tích cực
Chốc nữa rồi đây...Điếu thuốc tàn.
Thời gian, đôi chốc sẻ thành than.
Đượm hòa hồn khói, theo mây gió.
Sự thế mùi đời, như khói thuốc.
Còn lại nơi tay, khúc dở dang.....
Hút rồi, quách bỏ thế là an.
Đạp chà, dập tắt. Mùi cay đắng...
Bể khổ trần gian... Quá phũ phàng.
Đọc bài này tự nhiên nhớ đến "quy luật của phường săn bắn". Hết mùa săn bắn rồi thì họ bẻ cung nỏ làm củi, giết chó lấy thịt. Cảm thương thay cho phận bề tôi.
 

nguyenngoc87

Thành viên mới
E xin sửa lại tí như vậy cho dễ đọc được ko anh:
Chốc nữa rồi đây...Điếu thuốc tàn.
Thời gian, đôi chốc sẻ thành than.
Đượm hòa hồn khói, theo mây gió.
Sự thế mùi đời, như khói bay.
Còn lại nơi tay, một mẩu tàn.....
Hút rồi, quách bỏ thế là an.
Đạp chà, dập tắt. Mùi cay đắng...
Bể khổ trần gian... Quá phũ phàng.
 

huongdongconoi

Thành viên tích cực
E xin sửa lại tí như vậy cho dễ đọc được ko anh:
Bạn NGHỈ RẰNG bài thơ nầy làm sai luật, dở quá, muốn sửa thế nào thì tùy các bạn. Nhưng đối với riêng bản thân tôi... Dù bài thơ có không vần hay không hay ( không đúng luật ) thì nó vẩn mãi mãi là như thế... Bởi vì! và bởi vì sao các bạn biết không???
VÌ ĐÂY LÀ MÓN QUÀ HÀNH TRANG VÀO ĐỜI CỦA TÔI. DO MỘT NGƯỜI ANH KẾT NGHỈA TÌNH HUYNH ĐỆ VIẾT TẶNG CHO !!!
CHÍNH BÀI THƠ NẦY. ĐÃ CHO TÔI RẤT NHIỀU VÀ RẤT NHIỀU TRÃI NGHIỆM, THẾ NÀO LÀ MÙI VỊ CỦA MỘT CUỘC SỐNG ĐẤY...
TÔI TÔN TRỌNG NGƯỜI HUYNH TRƯỞNG CỦA TÔI... ANH ẤY LÀ: NGUYỄN THANH VÂN. CMTT F3; THỊ XÃ TÂY NINH; TỈNH TÂY NINH.

Trân trọng.
 

caucomay

Thành viên
Bạn NGHỈ RẰNG bài thơ nầy làm sai luật, dở quá, muốn sửa thế nào thì tùy các bạn. Nhưng đối với riêng bản thân tôi... Dù bài thơ có không vần hay không hay ( không đúng luật ) thì nó vẩn mãi mãi là như thế... Bởi vì! và bởi vì sao các bạn biết không???
VÌ ĐÂY LÀ MÓN QUÀ HÀNH TRANG VÀO ĐỜI CỦA TÔI. DO MỘT NGƯỜI ANH KẾT NGHỈA TÌNH HUYNH ĐỆ VIẾT TẶNG CHO !!!
CHÍNH BÀI THƠ NẦY. ĐÃ CHO TÔI RẤT NHIỀU VÀ RẤT NHIỀU TRÃI NGHIỆM, THẾ NÀO LÀ MÙI VỊ CỦA MỘT CUỘC SỐNG ĐẤY...
TÔI TÔN TRỌNG NGƯỜI HUYNH TRƯỞNG CỦA TÔI... ANH ẤY LÀ: NGUYỄN THANH VÂN. CMTT F3; THỊ XÃ TÂY NINH; TỈNH TÂY NINH.

Trân trọng.
Tại sao người ta không sửa? biết rằng đó có những lổi? tại sao người ta giử nguyên bản, mà không cải biên lại...??? anh nói rất đúng. Tôn trọng mọi người như tôn trọng chính bản thân mình. cám ơn bài thơ của anh, đã cho tôi một khái niệm về mùi đời qua làn khói thuốc.
Trân trọng cám ơn.
 

huongdongconoi

Thành viên tích cực
hehehhehe, chính xác đó anh nghĩa
Hahaha.... Lạc đề rồi em trai ơi! Vấn đề ở đây không phải là thuốc. Mà chỉ mượn điếu thuốc để nói lên " Cay đắng của tình đời " em ra ngoài uống một ly cafe đen không đường + thêm một bình trà thật đậm nữa..... Rồi từ từ em suy ngẫm thế sự mùi đời qua làn khói thuốc ( em sợ chết thì không cần hút, chỉ ngấm xa xa xem và theo dõi cử chỉ của người khác hút thuốc thế nào...) anh tin rằng qua lần ngấm nầy... sẻ cho em thấy thế nào là sự thế mùi đời... chắc rằng trong cuộc đời của em sẻ trãi qua. Lúc ấy. Em mới thấy được Bài thơ nầy là một bài thơ.... ( tùy em hiểu nhé! )
 

huongdongconoi

Thành viên tích cực
Tại sao người ta không sửa? biết rằng đó có những lổi? tại sao người ta giử nguyên bản, mà không cải biên lại...??? anh nói rất đúng. Tôn trọng mọi người như tôn trọng chính bản thân mình. cám ơn bài thơ của anh, đã cho tôi một khái niệm về mùi đời qua làn khói thuốc.
Trân trọng cám ơn.
Cám ơn bạn. đã nói lên tất cả.@};-@};-@};-
 

bigbabol

Moderator
điếu thuốc là điếu thuốc thơm
khi hút vô mồm người nó lâng lâng
những khi suy nghĩ khó khăn
hút vào điếu thuốc nhiều điều sáng ra
lúc thời xuôi ngược bôn ba
gặp trời mưa bão làm ta ấm lòng
khói kia quanh quẩn trong phòng
trẻ mà hít phải đồ lòng chẳng an
những ai hút thuốc tui can
nhưng làm sao bỏ được ngay sớm chiều
bây giờ còn khỏe thì liều
hút ngày nhiều điếu chẳng hề thấy chi
nhưng mà đến lúc nó suy
chỉ cần một điếu máu mồm ứa ra
người ta chỉ sợ si đa
nhưng nào có biết thuốc là nhất nguyên
nhất nguyên làm chết nhiều người
làm hư nhiều phổi rối bời nội quan
anh em hút thuốc tui can
để còn nhiều bạn đến già cùng vui...............
 

cana

Thành viên Mua Bán
điếu thuốc là điếu thuốc thơm
khi hút vô mồm người nó lâng lâng
những khi suy nghĩ khó khăn
hút vào điếu thuốc nhiều điều sáng ra
lúc thời xuôi ngược bôn ba
gặp trời mưa bão làm ta ấm lòng
khói kia quanh quẩn trong phòng
trẻ mà hít phải đồ lòng chẳng an
những ai hút thuốc tui can
nhưng làm sao bỏ được ngay sớm chiều
bây giờ còn khỏe thì liều
hút ngày nhiều điếu chẳng hề thấy chi
nhưng mà đến lúc nó suy
chỉ cần một điếu máu mồm ứa ra
người ta chỉ sợ si đa
nhưng nào có biết thuốc là nhất nguyên
nhất nguyên làm chết nhiều người
làm hư nhiều phổi rối bời nội quan
anh em hút thuốc tui can
để còn nhiều bạn đến già cùng vui...............
thơ hay nhưng lại lạc dề.:)):)):))
 

HUNG USD

Thành viên tích cực
Chốc nữa rồi đây...Điếu thuốc tàn.
Thời gian, đôi chốc sẻ thành than.
Đượm hòa hồn khói, theo mây gió.
Sự thế mùi đời, như khói thuốc.
Còn lại nơi tay, khúc dở dang.....
Hút rồi, quách bỏ thế là an.
Đạp chà, dập tắt. Mùi cay đắng...
Bể khổ trần gian... Quá phũ phàng.
Thân tặng hiền đệ bài thơ điếu thuốc nầy làm hành trang trên bước đường phiêu bạc.
Nguyễn Thanh Vân : Lưu Bút.​
Cuộc đời vốn là bể khổ, nhưng có khổ đau mới biết thế nào là hạnh phúc. Khi mới sinh ra ta đã khóc rồi nhưng cái khóc đó làm cho nhiều người cười hạnh phúc. Nếu không quá chấp nhất, tìm sự hoàn mỹ thì cuộc đời đâu đến nổi nào.
 

vietanhmpt

Thành viên tích cực
Chốc nữa rồi đây...Điếu thuốc tàn.
Thời gian, đôi chốc sẻ thành than.
Đượm hòa hồn khói, theo mây gió.
Sự thế mùi đời, như khói thuốc.
Còn lại nơi tay, khúc dở dang.....
Hút rồi, quách bỏ thế là an.
Đạp chà, dập tắt. Mùi cay đắng...
Bể khổ trần gian... Quá phũ phàng.
Thân tặng hiền đệ bài thơ điếu thuốc nầy làm hành trang trên bước đường phiêu bạc.
Nguyễn Thanh Vân : Lưu Bút.​
Thuốc đã tàn khói đã tan
Tâm sự nặng mang miên man còn đầy
Cuộc đời thế sự như vầy
Vẩy tay thuốc tắt lại đầy niềm đau
Làm sao có trước có sau
Đừng nên mang nặng nềm đau kéo dài

Bước qua khói tỏa mịt mù
Đạp lên những nỗi phù du ở đời
Khi tâm thoát khỏi thói đời
Đưa ta đến cõi đất trời vui tươi
Sóng gió kia ta vẫn mỉn cười
Tìm nơi bạn hữu những người bên ta.

Dẫu rằng mình có cách xa
Người Nam kẻ bắc chưa hề gặp nhau
Nhưng khi có một người đau
Người kia vẫn nhói tim đau cùng người
Sẻ chia mọi lẽ ở đời
Cười lên anh nhé tôi người bạn anh.
 
Top