Ân tình xin gửi vào thơ
Chiều nay nhớ mẹ con khờ mi cay
Vu lan sắp đến nơi này
Chiều nay nhớ mẹ khói bay bụi mờ
...Tích Vu Lan bắt nguồn từ tấm lòng hiếu thảo cứu mẹ của Tôn giả Mục Kiền Liên. Tấm gương chí hiếu lớn lao ấy muôn đời sau vẫn phải soi vào. Đã từng có "quy ước" bất thành văn: trong Lễ Vu Lan, nếu ai đó còn mẹ sẽ được cài một bông hoa màu hồng lên áo. Ai đó mất mẹ cài hoa màu trắng. Và chuyện ở xứ mình… "Mùa Vu Lan báo hiếu, anh còn mẹ hay không?". Tôi gật đầu. Cô bé cười chúc mừng rồi cài lên áo tôi bông hồng đỏ khi áo em đính nụ hồng trắng tê lòng.
Vu Lan - Mùa báo hiếu cha mẹ. Sự Hiếu trung, Đức hỉ xả, Tâm từ bi như giúp con người sống tốt hơn.Dẫu biết rằng, không có người mẹ nghèo trong mỗi đứa con, chỉ có mẹ sớm hôm tần tảo, thế mà đến bây giờ tôi vẫn chưa viết nổi một dòng cho mẹ trọn vẹn như tình thương mẹ giành cho tôi. Bởi lẽ tôi biết; dẫu ở đâu trên mặt đất này, mẹ vẫn luôn hiện hữu trong tôi, ánh mắt mẹ vẫn dõi theo những bước chân tôi đi trên vạn nẻo đường đời .
Hai bốn năm Mẹ về cõi Phật
Mộ phần lạnh lẽo giữa hoang sơ
Những đêm cô tịch trăng huyền ảo
Con nhớ vô cùng ... thuở ấu thơ !
Ngày xưa, mỗi độ chớm thu sang
Ngọn gió heo may rụng lá vàng
Tháng bảy, ngày rằm mùa xá tội
Những linh hồn lạc giữa trần gian...
Mẹ dắt con, nghiêm trang áo trắng
Ðường lên chùa cũ, dấu rêu mòn
Chắp tay trước Phật, con cầu nguyện
Soi sáng tâm hồn kẻ sắt son !
Trên ngực áo con một đoá hồng
Mẹ cười, Mẹ hỏi : "Có vui không ?
Mỗi năm vào dịp Vu Lan hội
Mẹ sẽ cho con một đóa hồng "
Thế rồi đã bao mùa mưa nắng
Biết mấy mùa trăng chết cõi lòng
Bóng Mẹ hiền trần gian khuất dạng
Hoa hồng đâu nữa ... để mà mong !
Tháng bảy Vu Lan lại đến rồi
Áo cài hoa trắng, đời mồ côi
Con buồn nhớ Mẹ, lòng ray rứt
Thương kiếp bơ vơ giữa cuộc đời !!!
Tháng Bảy, mùa Vu Lan về cùng với ngày Rằm xá tội vong nhân mà người ta còn gọi là Tết Trung nguyên. Theo sách nhà Phật, ngày này các vong nhân không nơi nương tựa, không còn thân thích trên cõi trần gian để thờ phụng hoặc những linh hồn vì một oan khiên nào đó vật vờ sẽ được xá tội. Đại Thi hào Nguyễn Du của chúng ta từng khóc cho những kiếp người với “Văn tế Thập loại chúng sinh”. Trang thơ gửi lời yêu thương cho mười loại người thống khổ: “Mười loài là những loài nào/ Gái trai già trẻ đều vào nghe kinh…”. Rằm tháng bảy, một ít cháo lá đa đặt bên lề đường cũng khiến bao vong hồn vất vưởng nơi cõi âm chợt ấm. “Sống đã chịu một đời phiền não, thác lại nhờ hớp cháo lá đa”. Đó là một tấm lòng trong vạn tấm lòng bao dung, như một nét đẹp văn hóa của dân tộc Việt gìn giữ qua bao đời nay theo quan niệm “sống gửi thác về”.
Cũng chung là một kiếp người,
Nhỏ đôi dòng lệ khóc đời tha phương.
Vong nhân vờ vật oán thương,
Sớt chia bát cháo độ đường bi ai ...
Chiều nay nhớ mẹ con khờ mi cay
Vu lan sắp đến nơi này
Chiều nay nhớ mẹ khói bay bụi mờ
...Tích Vu Lan bắt nguồn từ tấm lòng hiếu thảo cứu mẹ của Tôn giả Mục Kiền Liên. Tấm gương chí hiếu lớn lao ấy muôn đời sau vẫn phải soi vào. Đã từng có "quy ước" bất thành văn: trong Lễ Vu Lan, nếu ai đó còn mẹ sẽ được cài một bông hoa màu hồng lên áo. Ai đó mất mẹ cài hoa màu trắng. Và chuyện ở xứ mình… "Mùa Vu Lan báo hiếu, anh còn mẹ hay không?". Tôi gật đầu. Cô bé cười chúc mừng rồi cài lên áo tôi bông hồng đỏ khi áo em đính nụ hồng trắng tê lòng.
Vu Lan - Mùa báo hiếu cha mẹ. Sự Hiếu trung, Đức hỉ xả, Tâm từ bi như giúp con người sống tốt hơn.Dẫu biết rằng, không có người mẹ nghèo trong mỗi đứa con, chỉ có mẹ sớm hôm tần tảo, thế mà đến bây giờ tôi vẫn chưa viết nổi một dòng cho mẹ trọn vẹn như tình thương mẹ giành cho tôi. Bởi lẽ tôi biết; dẫu ở đâu trên mặt đất này, mẹ vẫn luôn hiện hữu trong tôi, ánh mắt mẹ vẫn dõi theo những bước chân tôi đi trên vạn nẻo đường đời .
Hai bốn năm Mẹ về cõi Phật
Mộ phần lạnh lẽo giữa hoang sơ
Những đêm cô tịch trăng huyền ảo
Con nhớ vô cùng ... thuở ấu thơ !
Ngày xưa, mỗi độ chớm thu sang
Ngọn gió heo may rụng lá vàng
Tháng bảy, ngày rằm mùa xá tội
Những linh hồn lạc giữa trần gian...
Mẹ dắt con, nghiêm trang áo trắng
Ðường lên chùa cũ, dấu rêu mòn
Chắp tay trước Phật, con cầu nguyện
Soi sáng tâm hồn kẻ sắt son !
Trên ngực áo con một đoá hồng
Mẹ cười, Mẹ hỏi : "Có vui không ?
Mỗi năm vào dịp Vu Lan hội
Mẹ sẽ cho con một đóa hồng "
Thế rồi đã bao mùa mưa nắng
Biết mấy mùa trăng chết cõi lòng
Bóng Mẹ hiền trần gian khuất dạng
Hoa hồng đâu nữa ... để mà mong !
Tháng bảy Vu Lan lại đến rồi
Áo cài hoa trắng, đời mồ côi
Con buồn nhớ Mẹ, lòng ray rứt
Thương kiếp bơ vơ giữa cuộc đời !!!
Tháng Bảy, mùa Vu Lan về cùng với ngày Rằm xá tội vong nhân mà người ta còn gọi là Tết Trung nguyên. Theo sách nhà Phật, ngày này các vong nhân không nơi nương tựa, không còn thân thích trên cõi trần gian để thờ phụng hoặc những linh hồn vì một oan khiên nào đó vật vờ sẽ được xá tội. Đại Thi hào Nguyễn Du của chúng ta từng khóc cho những kiếp người với “Văn tế Thập loại chúng sinh”. Trang thơ gửi lời yêu thương cho mười loại người thống khổ: “Mười loài là những loài nào/ Gái trai già trẻ đều vào nghe kinh…”. Rằm tháng bảy, một ít cháo lá đa đặt bên lề đường cũng khiến bao vong hồn vất vưởng nơi cõi âm chợt ấm. “Sống đã chịu một đời phiền não, thác lại nhờ hớp cháo lá đa”. Đó là một tấm lòng trong vạn tấm lòng bao dung, như một nét đẹp văn hóa của dân tộc Việt gìn giữ qua bao đời nay theo quan niệm “sống gửi thác về”.
Cũng chung là một kiếp người,
Nhỏ đôi dòng lệ khóc đời tha phương.
Vong nhân vờ vật oán thương,
Sớt chia bát cháo độ đường bi ai ...