Vu Lan Con Xin Viết !

tuuthi

Thành viên
Ân tình xin gửi vào thơ
Chiều nay nhớ mẹ con khờ mi cay
Vu lan sắp đến nơi này
Chiều nay nhớ mẹ khói bay bụi mờ

...Tích Vu Lan bắt nguồn từ tấm lòng hiếu thảo cứu mẹ của Tôn giả Mục Kiền Liên. Tấm gương chí hiếu lớn lao ấy muôn đời sau vẫn phải soi vào. Đã từng có "quy ước" bất thành văn: trong Lễ Vu Lan, nếu ai đó còn mẹ sẽ được cài một bông hoa màu hồng lên áo. Ai đó mất mẹ cài hoa màu trắng. Và chuyện ở xứ mình… "Mùa Vu Lan báo hiếu, anh còn mẹ hay không?". Tôi gật đầu. Cô bé cười chúc mừng rồi cài lên áo tôi bông hồng đỏ khi áo em đính nụ hồng trắng tê lòng.

Vu Lan - Mùa báo hiếu cha mẹ. Sự Hiếu trung, Đức hỉ xả, Tâm từ bi như giúp con người sống tốt hơn.Dẫu biết rằng, không có người mẹ nghèo trong mỗi đứa con, chỉ có mẹ sớm hôm tần tảo, thế mà đến bây giờ tôi vẫn chưa viết nổi một dòng cho mẹ trọn vẹn như tình thương mẹ giành cho tôi. Bởi lẽ tôi biết; dẫu ở đâu trên mặt đất này, mẹ vẫn luôn hiện hữu trong tôi, ánh mắt mẹ vẫn dõi theo những bước chân tôi đi trên vạn nẻo đường đời .

Hai bốn năm Mẹ về cõi Phật
Mộ phần lạnh lẽo giữa hoang sơ
Những đêm cô tịch trăng huyền ảo
Con nhớ vô cùng ... thuở ấu thơ !

Ngày xưa, mỗi độ chớm thu sang
Ngọn gió heo may rụng lá vàng
Tháng bảy, ngày rằm mùa xá tội
Những linh hồn lạc giữa trần gian...

Mẹ dắt con, nghiêm trang áo trắng
Ðường lên chùa cũ, dấu rêu mòn
Chắp tay trước Phật, con cầu nguyện
Soi sáng tâm hồn kẻ sắt son !

Trên ngực áo con một đoá hồng
Mẹ cười, Mẹ hỏi : "Có vui không ?
Mỗi năm vào dịp Vu Lan hội
Mẹ sẽ cho con một đóa hồng "

Thế rồi đã bao mùa mưa nắng
Biết mấy mùa trăng chết cõi lòng
Bóng Mẹ hiền trần gian khuất dạng
Hoa hồng đâu nữa ... để mà mong !

Tháng bảy Vu Lan lại đến rồi
Áo cài hoa trắng, đời mồ côi
Con buồn nhớ Mẹ, lòng ray rứt
Thương kiếp bơ vơ giữa cuộc đời !!!

Tháng Bảy, mùa Vu Lan về cùng với ngày Rằm xá tội vong nhân mà người ta còn gọi là Tết Trung nguyên. Theo sách nhà Phật, ngày này các vong nhân không nơi nương tựa, không còn thân thích trên cõi trần gian để thờ phụng hoặc những linh hồn vì một oan khiên nào đó vật vờ sẽ được xá tội. Đại Thi hào Nguyễn Du của chúng ta từng khóc cho những kiếp người với “Văn tế Thập loại chúng sinh”. Trang thơ gửi lời yêu thương cho mười loại người thống khổ: “Mười loài là những loài nào/ Gái trai già trẻ đều vào nghe kinh…”. Rằm tháng bảy, một ít cháo lá đa đặt bên lề đường cũng khiến bao vong hồn vất vưởng nơi cõi âm chợt ấm. “Sống đã chịu một đời phiền não, thác lại nhờ hớp cháo lá đa”. Đó là một tấm lòng trong vạn tấm lòng bao dung, như một nét đẹp văn hóa của dân tộc Việt gìn giữ qua bao đời nay theo quan niệm “sống gửi thác về”.

Cũng chung là một kiếp người,
Nhỏ đôi dòng lệ khóc đời tha phương.
Vong nhân vờ vật oán thương,
Sớt chia bát cháo độ đường bi ai ...
 

trantinhtkv

Thành viên
Hỡi Những Ai Đang Còn Có Mẹ!


…….$$$…..
Mẹ ơi!
Mùa Vu Lan đã đến
Con được cài hoa hồng
Còn bằng cả lòng yêu thương
Lòng con nghe đau xót thật nhiều
Vì con biết , đời con không còn có Mẹ.

“Trong vũ trụ bao la, kỳ quan tuyệt hảo nhất chính là trái tim người Mẹ”. Ai đó đã nói, và rất nhiều ai đó đã nghe như thế! Nhưng ai đã thực sự cảm nhận được điều thiêng liêng đó?

Tôi nghĩ, hiểu sâu sắc và thấm đậm nhất có lẽ chính là những người mang trên áo mình một bông hồng trắng mỗi khi mùa Vu Lan về.
Đã nhiều mùa Vu Lan qua đi, tôi cứ mãi là người đi nhặt lá, những chiếc lá vàng rơi dưới gốc cây, trên lối sỏi mòn hằng ngày đi qua. Mỗi chiếc lá là một mùa thu, mỗi chiếc lá là một khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, đời lá, đời người… Tôi muốn góp nhặt hết những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy để có thật nhiều mùa thu, nhóm lên ánh lửa sưởi ấm cho Mẹ tôi, để Mẹ tôi mãi mãi không bỏ tôi ra đi như chiếc lá cuối thu lìa cành trong cơn giá lạnh đầu đông.
Mẹ ơi! Mẹ có nghe tiếng gọi của đứa con nhiều mặc cảm tội lỗi, tiếng gọi của đứa con út mà Mẹ đã dành hết tình thương yêu cho nó? Nhưng nó đã làm gì cho Mẹ? Có chăng nó làm cho lưng Mẹ còng hơn, và mái tóc bạc nhanh hơn sau những đêm thao thức vì thương con phải đi xa, vất vả trong cuộc mưu sinh… Con làm sao giúp được những ngày cuộc sống khó khăn, Mẹ luôn nhường cho con chén cơm trắng để rồi đêm về vét cơm cháy ăn lót bụng. Trong ngần ấy năm nuôi con khôn lớn, Mẹ có được bao ngày no lòng, chớ đừng nói gì đến chuyện ăn ngon.
Con còn nhớ mãi ngày mùa đông, mái hiên nhà của mình trống trước trống sau, không ngăn nỗi những cơn gió lạnh lùa về. Mẹ co ro, run lật bật trong cái mền con càng sời lấy rách tươm. Những lúc như lậy, cơn suyển quái ác lại hành hạ Mẹ… Nhìn Mẹ mệt nhọc sau cơn ho kéo dài tưởng chừng như đứt hơi, con xót xa lắm Mẹ ơi! Nhưng con không thể làm gì hơn…
Đường học vấn con đành dang dở, bước ra đời với quyết tâm lấy sức lao động làm kiếm tiền để lo cho Mẹ. Trong đầu con có rất nhiều ý tưởng và dự định… Viễn cảnh được lo cho Mẹ được đầy đủ, khoẻ mạnh, ăn ngon, mặc đẹp làm tôi phấn đấu và hằng vui lòng Mẹ. Tôi không ngại bất cứ việc gì, dù là nghề cực khổ hay thấp kém. Trong cuộc mưu sinh gian nan đó, Mẹ luôn ở bên tôi, chăm sóc tôi, thức khuya dậy sớm cùng tôi. Có những lúc bị thất bại, vấp ngã tôi như quả bóng xì hơi. Lúc đó Mẹ tôi lại chính là cái phao tinh thần giúp tôi không tự đánh chìm chính cuộc đời mình. Mẹ tìm mọi cách khuyên nhủ, động viên tôi đứng dậy. Dáng Mẹ gầy gò nhưng luôn là bóng mát lớn che chở cho tôi lớn khôn từng ngày.
Mẹ ơi! Mẹ con mình có nhiều kỷ niệm với nhau quá Mẹ nhỉ! Nhưng sao toàn là những kỷ niệm vất vả gian khổ, những kỷ niệm cười ra nước mắt. Trời hoá công sao không cho Mẹ con tôi những ngày sung sướng bên nhau….Bao dự tính trong tôi cho Mẹ mãi mãi cũng chỉ là dự tính mà thôi…
Trong một ngày mùa thu, Mẹ tôi lặng lẽ ra đi về miền miên viễn, nhẹ nhàng như chiếc lá trên ánh nắng theo cơn gió thoảng về chân trời mây. Sự ra đi quá đột ngột không thể tin được. Lời cuối cùng Mẹ nói với tôi cũng là cả một sự chăm sóc đầy yêu thương: “Tâm ơi! Sáng rồi dậy ăn cơm rồi đi làm, con!” Mẹ vẫn an bình toạ cửa tiễn tôi đi làm, vậy mà chiều về Mẹ đã là người của thế giới khác. Hôm ấy trời đổ mưa, mưa lớn khủng khiếp; mưa như khóc cho một kiếp người mà cả cuộc đời chưa có lần một ngày sung sướng. Mẹ ơi! Còn nhiều điều con chưa nói với Mẹ, còn nhiều việc con chưa làm cho Mẹ mà sao Mẹ bỏ con ra đi. Bộ đồ bà ba để bận đi đám con mua cho Mẹ, Mẹ vẫn để dành trong tủ, chưa may; cái bánh trung thu mà Mẹ thèm vẫn còn đó… Hành trang ra đi của Mẹ sao đơn sơ quá đổi, chỉ một hai cái quần và vài chiếc áo vải sờn vai. Tài sản quý nhất mà Mẹ mang theo là tình thương bao la biển trời dành cho đứa con thơ.
Bây giờ mang trên áo cánh hồng trắng, làm con thấm thía những nỗi niềm. Đi trong mùa Vu Lan báo hiếu, liệu con sẽ làm được gì cho Mẹ? Cuộc sống con bây giờ khá hơn, tiền bạc, quần áo đẹp, xe cộ sang trọng, ăn uống đầy đủ… Những vật chất hiện hữu nhưng vô hồn đó không giúp gì cho con báo hiếu Mẹ, mà lại càng làm con càng thêm thương cảm. Phải chi hồi đó có những điều kiện tốt như thế này chắc Mẹ đã được những ngày sung sướng bên con cháu, phải chi… và phải chi… Bây giờ có nói một ngàn tiếng “phải chi” thì cũng đã muộn rồi… Mẹ đâu còn bên con.
Giờ lòng con cần hơi ấm và tình thương bao la của Mẹ. Con khao khát được nghe tiếng Mẹ gọi buổi sáng thức dậy, thèm buổi chiều về vẫn thấy bóng Mẹ bên song cửa đợi cơm. Càng nhớ Mẹ bao nhiêu con càng thấm thía với bông hồng trắng mình cài lên áo và nỗi bất hạnh lớn nhất mà mình phải chịu… Có những giọt nước mắt trong đêm khóc thầm khi con biết mình đã không còn Mẹ.
Một bông hồng cho em,
một bông hồng cho anh
và một bông hồng cho những ai,
cho những ai…

Hỡi các bạn, những ai đang gắn trên áo mình bông hồng đỏ thắm, hãy tự hào và hạnh phúc vì mình còn có Mẹ bên cạnh, để chăm lo phụng dưỡng.
Hỡi những ai đang còn Mẹ,
xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không…
Còn tôi, một bông hồng trắng bất hạnh, mà đi tìm nhặt những chiếc lá vàng khô.​
Vu Lan có biết bao người con giống như con, không thể mua bông hồng tặng Mẹ! Chúng con xin tặng Mẹ nỗ lực vươn lên của mình, bằng cuộc sống hạnh phúc của chúng con mà Mẹ hằng mong ước các con của Mẹ sẽ đạt được.​
Và giọt nước mắt buồn trong ngày Vu Lan năm nay lắng đọng ngào ngạt hương thơm, cho những xót xa về cuộc đời đã hy sinh mà chưa được đền đáp của Mẹ. Con xin giữ riêng cho mình để mỗi ngày con cảm thấy yêu Mẹ hơn.
Vu lan, con phải viết bài viết này, là bài viết đầu tiên con dành cho Mẹ, nhưng là cả tấm lòng của con.
Ngọc Trí
 

tuuthi

Thành viên
Chợt vang tiếng khóc oa oa ,
Một mầm sống mới sinh ra giữa Đời ,
Môi Sản Phụ nở nụ cười ,
Cho dù thể xác rã rời vì đau ...
Rồi Cô Y Tá cắt Nhau ,
Trên Thân Trẻ hãy đỏ au máu hồng ,
Người Mẹ nước mắt tuôn dòng ,
Thở phào nhẹ nhỏm ,cõi lòng lâng lâng ,
Nhìn Con được quấn trong Chăn ,
Chạnh nghe thương xót tình thân dâng trào !
Con ơi ! Ruột thắt , Gan bào ,
Chờ Con an ổn bước vào Nhân Gian ,
Sá gì Chín tháng cưu mang ,
Nâng niu gìn giữ sợ tan hình hài ,
Nhiều đêm trăn trở canh dài ,
Mẹ cầu cho chóng đến ngày Con ra ...
Chẳng cầu Con đẹp như Hoa ,
Vẹn nguyên hình thể là điều Mẹ vui !
Từ đây tất cả ngọt bùi ,
Chắc chiu cho Trẻ được xuôi Trường Đời ,
Trải qua nửa kiếp làm Người ,
Mẹ như nếm cả đủ mùi đắng cay ,
Nhìn Con khát sửa bú tay ,
Thơ ngây ,trong sáng còn đầy trên môi ...
"Người Ta đi Biển có đôi ,
Mẹ Con đi Biển mồ côi một mình "
Cha Con , Con chửa được nhìn ,
Chở che đành cậy thâm tình Mẹ trao ,
Thời gian rồi sẽ trôi mau ,
Con là phương thuốc giảm đau tinh thần ,
Con ơi ! bao nỗi thăng trầm ,
Mẹ cam hứng chịu ,ôm Cầm đợi Ai ,
Dù rằng tình nhạt nghĩa phai ,
Ái ân bạc bẽo chia hai lối về ,
Không hờn Ai đã phụ thề ,
Chỉ thương Con phải cam bề thiếu Cha !
Kiếp Người dâu bể xót xa ,
Ngẫm trong Nhân-Quả ắt Ta có phần !
Con ơi ! lời Mẹ ân cần ,
Ngày sau khôn lớn nhớ rằng hôm nay :
Hình hài Con có được đây ,
Là do Cha-Mẹ đã dày công sinh ,
Đừng trôi như cánh Lục Bình ,
Quên Nguồn ,quên Cội ,quên Mình là Ai ?
Cơ Trời tạo hóa chuyển xây ,
Tình thâm Phụ-Tử có quay trở về ,
Mẹ mong Con gắng vẹn bề ,
Hiếu ân đúng nghĩa ,chớ nề chuyện xưa ,
Sự Đời tuy có nhặt thưa ,
Làm Người Con chớ đẩy đưa theo dòng ,
Sống sao không thẹn với lòng ,
Hiếu trung ,nhân đức ,đáp công sinh thành !
 

dã quỳ

Quản lý mới
Bài của tuuthi mình đọc cách đây vài năm, hình như trong trang I4VN.com thì phải, rất hay, cảm ơn bạn chia sẻ

Mình thấy nhiều thơ viết về Mẹ mà ít thấy ai viết về Cha, mạn phép giao lưu cùng anh em 1 bài của mình viết cách đây hơn 10năm. Tặng những ai tha phương cầu thực như mình, Hạnh phúc khi còn cả Cha và Mẹ,

Ba lên thăm con vì Ba nhớ con nhiều
Thằng con trai không làm tròn chữ hiếu
Ba chẳng cần gì mặc dù Ba rất thiếu
Cả một đời đánh đổi để nuôi con

Quá sáu mươi, sức Ba đã hao mòn
Mắt mờ trũng cho mắt con thêm sáng
Da nhăn nheo trên đôi tay chai sạn
Cả một đời cần mẫn dắt con đi

Con đi xa nhưng làm chẳng ra gì
Ba nghiêm khắc nhưng vẫn cười độ lượng
Con mãi vui với tình thương vay mượn
Để sức già, Ba lặn lội thăm con

Con nằm xuống đây, xin Ba hãy đánh đòn
Để được khóc như thời con còn bé
Đau quắn đít như sức Ba còn trẻ
Ba lại cười rung mái tóc lưa thưa
 

dhthe

Thành viên
Cảm ơn anh tuuthi.Mà anh tuuthi có số tài khoản thành viên đẹp ghê.chúc anh sức khỏe.
 

tuuthi

Thành viên
Con cứ tìm ở tận đâu đâu
Những tứ thơ thật hay về Mẹ
Không biết tháng ngày Mẹ lặng lẽ
Ươm vào con bao chất thơ ngọt lành
Ánh nắng cuối ngày hiu hắt rơi nhanh
Con thảng thốt trước thời gian khắc nghiệt
Bài thơ con viết
Chẳng bao giờ trọn vẹn, Mẹ ơi !
Vì tình Mẹ cao rộng bầu trời
Mà thơ con lạc loài bé nhỏ
Thơ không thức những đêm vò võ
Đâu biết Mẹ còn khoắc khoải năm canh
Mẹ như lá đông run rẩy trên cành
Thơ chỉ tìm Mùa Thu lá đẹp
Lòng thơ còn chỗ sâu, chỗ hẹp
Lòng Mẹ luôn thăm thẳm biển đầy
Thôi con về với Mẹ chiều nay
Bỏ lại sau lưng những mãi mê tìm kiếm
Chỉ có Mẹ là mầu nhiệm
Mẹ rất thơ,
rất thực
...giữa đời.
 

tuuthi

Thành viên
Trở về
tang Mẹ đêm mưa
Ngoài hiên nghe tiếng
kinh buồn tụng đêm
Thẩn thờ
...nhìn cổ áo quan
Con như đứa trẽ
mất hồn ngẩn ngơ

Lệ tuôn
nhìn ảnh Mẹ hiền
Đèn nhang mờ ảo
ngậm ngùi buồng tim
Đâu rồi
hình bóng Mẹ thương
Bơ vơ đơn lẽ
một quan tài buồn

Con quỳ
làm lễ nhận tang
Đội lên vành nón
hồn mênh mang sầu
Chập chờn
hình ảnh ngày xưa
Tiễn con nước mắt
như mưa phủ đời

Đốt hương
con khấn Mẹ về
Nghe tim đau nhói
bùi ngùi xót xa
Từng đêm
nghe tiếng kinh cầu
Con quỳ bên mẹ
lệ sầu ướt tim

Sáng nay
theo chiếc xe tang
Ngập ngừng theo Mẹ
một lần nữa thôi
Lạc loài
trên ngõ quen quen
Nhớ xưa theo mẹ
chiều tan trường về

Bồi hồi
nhìn hố huyệt sâu
Buông một nấm đất
hồn run rẫy tàn
Ngỡ ngàng
ly biệt mẹ hiền
Đất tang tiễn mẹ
về phương trời buồn

Mẹ về
phương ấy lẻ loi
Còn con ở lại
mồ côi suốt đời
 

nguyenninh789

Thành viên tích cực
...
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha
Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con
Ai còn Mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn trên mắt Mẹ nghe không...
 

nguyenninh789

Thành viên tích cực

Cả cuộc đời mẹ vất vả vì con
Như thủa ấu thơ cho đến giờ khôn lớn
Khi bước chân con không còn chập chững
Gánh nước mỗi ngày mẹ như thấy nặng hơn.

Chẳng có gì so được tình thương
Của mẹ dành cho con như đất dành cho sự sống.
Dẫu biển kia có sâu có rộng
Sánh chi bằng ở mẹ tấm lòng tiên.

Dòng sữa ngọt ngào theo tháng năm con lớn lên
Mẹ chăm chút cho con từng miếng ăn giấc ngủ.
Những lúc ngu ngơ con đâu có hiểu
Mẹ đã vì con mà thành túng thiếu
Chiếc áo vai sờn đạm bạc bữa cơm rau.

Con chưa bao giờ thức trọn 1 đêm thâu
Những sáng mùa đông con chưa 1 lần dậy sớm
Để nhìn thấy ngoài trời từng cơn gió lớn.
Quẩy quang gánh hàng nặng lầm lũi mẹ đi

Mỗi lần con lên tỉnh dự thi
Là đêm đó mẹ ở nhà thao thức
Dẫu trong cuộc sống nhiều lúc con làm mẹ buồn lòng đôi chút
Con biết rằng mẹ vẫn thương con.

Có tình thương nào có thể so sánh hơn
Và suốt đời như tình thương của mẹ
Dẫu trên đời này còn bao lời hay hơn thế
Con cũng chỉ một lời thầm gọi " Mẹ Ơi !"

(sưu tầm trên 1 blog)
 

tuuthi

Thành viên
Nội ơi, từng chữ thiết tha
Con viết cho Nội khi Bà xa con
Sáng nay mây xám như hờn
Đàn cháu để nội cô đơn nằm chờ
Nội đi ngủ giấc như mơ
Trên cao có thấy bài thơ con làm !
Từ nay mộng ước đành cam
Nội đâu còn nữa mà thăm viếng bà
Nhìn lên di ảnh, đoạn trường!
Trách trời khắc nghiệt con đường tử sinh
Bài thơ cho Nội lệ tràn
Tim con như muối xát ngàn vết thương
Nội ơi, ngăn cách âm dương
Nỗi lòng con gởi Nội thương, thơ này !
Này trái cau với ống vôi
Có buồn khi Nội đã thôi têm trầu ?
Riêng con xa Nội đã lâu
Nhớ bà thương lắm nỗi sầu trùng vây
Nội giờ hết đếm bàn tay
Tính năm, tính tháng đợi hoài cháu con
Nội ơi, thôi ngủ giấc tròn
Câu ru của Nội tim con khắc lời
"Mai này khôn lớn cháu ơi
Đừng quên nòi giống mấy đời cha ông
Dù xa bao núi bao sông
Nhớ về nguồn cội tổ tông của mình"
Con nằm ôm Nội lặng thinh
" Ầu ơ ..." từng tiếng rót tình vào tim...
 

dã quỳ

Quản lý mới
Vu Lan này con không về thăm Má
Bảy người con sao Má vẫn cô đơn
Con ra đời mãi suy tính thiệt hơn
Quên rằng Má vẫn oằn vai lo lắng

Mấy mươi năm Má tảo tần lẳng lặng
Lo cho chồng rồi vắt sức nuôi con
Mười lần sinh chỉ có bảy đứa còn
Má đau lắm. Nuôi con nào có dễ

Nhưng Má ơi!
Con đang tràn dòng lệ
Thương thân gầy Má thui thủi sớm hôm
Tự lo cho mình từ ly nước, chén cơm
Bảy mươi ba, Má đã già chưa nhỉ

Ngày Út chưa chồng Má có người hủ hỉ
Có người lo khi trái gió trở trời
Căn nhà to giờ mình Má chơi vơi
Biết gọi ai, lỡ không may bị ốm?

Con biết Má vẫn thức khuya dậy sớm
Lo đàn con nên mắt đã trũng sâu
Sức cạn rồi khi trở gió lại đau
Con rất sợ, lỡ..... con không về kịp
...................

Vu Lan này con không về thăm Má
Má chỉ cười "Bây còn chuyện của bây"
Con cũng cười nhưng đôi mắt cay cay
Trên áo con một bông hồng màu đỏ....
 
Top