Sáng.
Bát phở gà, ly trà đá nhạt với điếu sì gà hút chơi
Ngồi nghe, ngẫm, luận sự đời
Mà sao bỗng thấy chơi vơi lạ thường.
Ngoài kia tấp nập đầy đường
Dòng người xuôi ngược muôn phương dãi dầu
Đời người trăm cuộc bể dâu
Tính toan chẳng đặng, lo âu xoay vần!
Trưa.
Bát canh suông, cà trộn tỏi, tuồn xong bát
Ngồi bàn phím lạch cạch buông lời thấy nhạt bờ môi
Tự thưởng ly đen đá, tợp ngụm để rồi vương hồn quyện mùi lứa đôi dĩ vãng
Canh chiều sang, với những ngổn ngang
Nên muốn xóa tan bằng "gánh than tự bán".
Phút suy tư nhìn thời gian lướt từ từ trong kim phút
Lòng tự hỏi lòng: "Liệu có được như xưa?!
Tợp ngụm đắng nhìn cọng lá đong đưa, qua ô cửa chứa nhiều trăn trở
Vết nhăn trên trán vừa mới gỡ
Lại gập ghềnh trở lại xếp nhiều hơn
Buồn vui trăn trở những nguồn cơn
Ôi nhân thế giận hờn như mây gió...!
Chiều.
Bên chén rượu mặc dòng đời xuôi ngược
Ta thả hồn trong khúc hát yêu thương
Vị cay mèm trên khóe miệng còn vương
Ta níu nhớ cõi vô thường trao tặng.
Tối.
Đêm buông lơi bỗng thấy hồn khoảng trắng
Chẳng dư âm, kí ức cũng ngủ vùi
Tợp ngụm rượu hậc một tiếng: "Than ôi"
Bên ly đắng ta ngồi trong đêm vắng
Tìm dư âm khoảng lặng của riêng mình...