Thơ cho đời...!!!

tuuthi

Thành viên
đôi khi muốn hét tung buồng phổi
để cái hờn căm biến thành hơi
cho bao ân oán theo chân mỏi
xuống dốc tình phai giữa chợ đời!

đôi khi chán ghét nên thầm mượn
giả cuồng hóa lộng lũ thi ngôn
gào lên tiếng hú kêu loài vượn
về múa hộ ta cái vở tuồng!

đôi khi chợt muốn mài dao bén
tự cứa thịt da xương máu rơi
xem dòng lưu huyết nay còn đỏ
hay đã chàm xanh vết hôn môi!

mẹ kiếp đổ thừa "đôi khi". Chán!
thở than sầu não rạc kiếp người
cuồng lên dăm phút xuôi taỵ Nản;
hai chữ "tình đời" (một trò chơi!)
 

bigbabol

Moderator
lại một lần tui bước vào thơ bạn
khác mọi lần tui chẳng nhấn cám ơn
thơ cảm xúc nhưng toàn là tiêu cực
khiến người xem cảm giác quá nặng nề
có thể là thơ thay lòng tan nát
bởi tình yêu hay cuộc sống trò đời
nhưng lần một lần hai thì đồng cảm
đến lần ba lần bốn thấy nhạt dần
rồi chẳng biết từ khi nào thơ bạn
lại trở thành nổi ám ảnh người xem
tui nói thật nổi lòng tui bạn nhé
bạn có hờn hay oán giận chịu thôi
và tui sẽ luôn theo cùng thơ bạn
sẽ như người lên án những vần thơ
luôn u buồn và chứa đầy nước mắt
đến khi nào thơ bạn có niềm vui...
 

lyducphuong

Thành viên tích cực
Bác ấy làm thơ chửi sự đời..
Muôn thời muôn kiếp cũng vậy thôi
Trong thơ hàm chứa lời ân oán
Ruột nát tim đau xác mỏi rời...

Tôi vào thơ bác bác chẳng hay
Đọc xong rùi thấy mắt cay cay
Thế sự nhân tình như bác nghĩ
Cuộc đời này oan nghiệt lắm thay...

Phía trước tương lai hãy còn dài,
Hãy vui, hãy sống để ngày mai
Sầu chi râu tóc thêm bạc sớm
Uống cạn ly này...bác thấy sai...

Vẫn biết rằng nhân tình thế thái
Vẫn biết cuộc sống để ngày mai
Thế gian lắm kẻ cô sầu lắm,
Không chỉ mình đâu bác biết không...???

Trời lanh hôm nay đinh ngủ sớm...
Nằm trong chăn ấm cũng chẳng say
Mon men mò dậy bên bàn máy
Đọc những dòng thơ ấm lại người.....!!!
 

tuuthi

Thành viên
Bác ấy làm thơ chửi sự đời..
Muôn thời muôn kiếp cũng vậy thôi
Trong thơ hàm chứa lời ân oán
Ruột nát tim đau xác mỏi rời...

Tôi vào thơ bác bác chẳng hay
Đọc xong rùi thấy mắt cay cay
Thế sự nhân tình như bác nghĩ
Cuộc đời này oan nghiệt lắm thay...

Phía trước tương lai hãy còn dài,
Hãy vui, hãy sống để ngày mai
Sầu chi râu tóc thêm bạc sớm
Uống cạn ly này...bác thấy sai...

Vẫn biết rằng nhân tình thế thái
Vẫn biết cuộc sống để ngày mai
Thế gian lắm kẻ cô sầu lắm,
Không chỉ mình đâu bác biết không...???

Trời lanh hôm nay đinh ngủ sớm...
Nằm trong chăn ấm cũng chẳng say
Mon men mò dậy bên bàn máy
Đọc những dòng thơ ấm lại người.....!!!

Tình thơ tôi, tại người thương mến đọc
Để lời buồn vương vấn trái tim đau
Rồi trách sao viết mãi chuyện u sầu
Cho phố vắng buồn thêm Đông giá lạnh

Có lẽ thơ lời yêu hoài chưa cạn
Nên tình buồn vẫn mãi dấu chưa phai
Để con tim buồn nhớ tiếng buông dài
Nên thơ mãi niềm đau thương chất chứa

Người có biết tình đời tình phiêu bạt
Mãi tàn phai theo ngày tháng nhạt mầu
Chẳng bao giờ giữ mãi được cho nhau
Nên thơ mãi u sầu mang khổ lụy
 

rongtre95

Thành viên
Đọc thơ các bác em chẳng hiểu các bác muốn gì! Suốt ngày sầu não than thở thơ thẩn phỏng ích gì! Em thì em cứ nói thật, các bác in vài tập bán kiếm tiền mua cây mà chơi có vẻ thực tế hơn không? Làm thơ nhiều họ lại tưởng các bác mộng du thì chít!

Em phát biểu vậy chẳng biết có đúng không hay tại đàn bầu gảy tai trâu hả các bác?!

Mạn phép tặng các bác bài thơ bất hủ của em, rất thực tế:

Đi trên tàu bật một que diêm
Mắt lim dim nhìn lên đồi cọ
Mà gật gù khen tỉnh... Phú Thọ!
 

tuuthi

Thành viên
lại một lần tui bước vào thơ bạn
khác mọi lần tui chẳng nhấn cám ơn
thơ cảm xúc nhưng toàn là tiêu cực
khiến người xem cảm giác quá nặng nề
có thể là thơ thay lòng tan nát
bởi tình yêu hay cuộc sống trò đời
nhưng lần một lần hai thì đồng cảm
đến lần ba lần bốn thấy nhạt dần
rồi chẳng biết từ khi nào thơ bạn
lại trở thành nổi ám ảnh người xem
tui nói thật nổi lòng tui bạn nhé
bạn có hờn hay oán giận chịu thôi
và tui sẽ luôn theo cùng thơ bạn
sẽ như người lên án những vần thơ
luôn u buồn và chứa đầy nước mắt
đến khi nào thơ bạn có niềm vui...
Cám ơn bạn đã góp lời
Để nghe tôi rót những giây tơ lòng
Thơ tôi số phận long đong
Đừng nên chấp nhứt mong người hiểu cho
Tôi đây đóng một vai trò
Của người nhân thế tìm mò hư vô
Thơ tôi chủ ý là bao
Đau thương, oán hận, ước ao đó mà
Thơ tôi không có những lời
Đường ong mật ngọt giữa trời đau thương
Tâm tình tôi nhớ người xưa
Viết lên thành chữ "thơ" cương ấy mà
Người ơi đừng có lơ là
Đó là tâm huyết của ta gởi người
Thơ này viết với máu tươi
Thơ không viết với nụ cười hồn nhiên
Thơ nay tôi viết cuồng điên
Xoáy trong bộ óc điên điên khùng khùng
 

tuuthi

Thành viên
Bây giờ tình lỡ lạc đường
Cơn mê chưa tỉnh mất phương hướng đời
Men tình còn đắng trên môi
Ta say để khỏi thấy đời dối gian

Rượu cay, đời đắng tình ngang trái
Ngất ngưởng muốn say, sao chẳng say
Nhìn đời đen bạc, ta thèm uống
Uống vào đắng chát, sao chẳng say?!

Rượu thấm vào môi.. ướt trang thơ ..
Cho vần thêm ngốc .. ý thêm khờ ..
Trút hết tâm tình .. đêm cũng tắt ..
Nắng đã lên rồi .. khép tập thơ ..


Ta nhắm mắt lại, tình yêu không dám gọi. Người xe đã bắt đầu đi lại ngoài đường . Đã bao đêm rồi ta thức đêm đợi sáng cũng ngay chỗ ngồi này,quán quen này . Ta vẫn một mình với chai rượu cay . Đời lạc lõng quá phải không? Giá như xung quanh đời sống có chút gì tô điểm thêm thì đời thú vị biết chừng nào.
 

hungdesign

Thành viên
...
Ta nhắm mắt lại, tình yêu không dám gọi. Người xe đã bắt đầu đi lại ngoài đường . Đã bao đêm rồi ta thức đêm đợi sáng cũng ngay chỗ ngồi này,quán quen này . Ta vẫn một mình với chai rượu cay . Đời lạc lõng quá phải không? Giá như sung quanh đời sống có chút gì tô điểm thêm thì đời thú vị biết chừng nào.
- "Nhà thơ" viết sai chính tả rồi nha.
- Mục "Thơ ca, truyện về cây cảnh" Tại đây được thể hiện các bài thơ ca, hay truyện kể về các loại cây cảnh mà tôi toàn thấy thơ tình, than vãn...
- Bạn có thể đang gặp phải một chuyện không vui nào đó, hãy vô mục "Anh em vui buồn" trải lòng tâm sự cùng anh em chắc sẽ yêu cái sự đời này hơn!
- Tôi chẳng biết thơ phú là gì, tặng bạn câu thơ vui rất chi là "con cóc":
Hôm nay trên Quốc lộ Hai
Thế nào cũng có một vài...cây xanh!


Thân!
 

tuuthi

Thành viên
Mời em cạn chén rượu này!
Bồng Lai tiên cảnh
miệt mài vui ca.
Người mới gặp
đã thiết tha
Như đôi tri kỷ
cuối tà hàn thuyên.

Tặng em
Một khúc thụy du
Tặng em
bầu rượu quên phiền nhân gian.
Tặng em
tình mới đã tràn
Tặng em
một kiếp không màng thế nhân.

Uống đi em!
chớ phân vân!
Đêm nay vui trọn đâu cần ngày mai
Hỏi thế gian
có mấy ai?
Như ông Du Thụy không phai nghĩa tình.

Cõi đời này lắm điêu linh
Tình mau quên
nghĩa vì vinh
mà hèn.
Như ai kia đứng trước đèn
Trăng xưa
đã vội bỏ quên sau hè.

Rượu ngon
say giấc u mê
Nâng ly dốc cạn nửa đời
âm u
Ta say đến cả ngàn thu
Vì dòng tửu lệ
điểm sầu tàn bôi.

Trăng trên sông
vẫn cứ trôi
Rượu có hết
vẫn cuộc đời say sưa.
Say cho
trọn mối duyên thừa
Say cho
người ngỡ
ta chưa biết gì.

Say rồi đời có biết chi...?
 

tuuthi

Thành viên
lại một lần tui bước vào thơ bạn
khác mọi lần tui chẳng nhấn cám ơn
thơ cảm xúc nhưng toàn là tiêu cực
khiến người xem cảm giác quá nặng nề
có thể là thơ thay lòng tan nát
bởi tình yêu hay cuộc sống trò đời
nhưng lần một lần hai thì đồng cảm
đến lần ba lần bốn thấy nhạt dần
rồi chẳng biết từ khi nào thơ bạn
lại trở thành nổi ám ảnh người xem
tui nói thật nổi lòng tui bạn nhé
bạn có hờn hay oán giận chịu thôi
và tui sẽ luôn theo cùng thơ bạn
sẽ như người lên án những vần thơ
luôn u buồn và chứa đầy nước mắt
đến khi nào thơ bạn có niềm vui...

Tôi cũng muốn viết những bài thơ vui
Để cho đời thêm tiếng cười vui vẻ
Tôi đã cố nhưng không sao cầm lệ
Tủi phận mình chốn trần thế đau thương

Tôi viết thơ đã quen giữa đêm trường
Bên khung cửa nhìn sương rơi từng giọt
Khi mọi người ngủ ngon trong hạnh phúc
Thì một mình tôi thổn thức con tim

Thầm ao ước một nếp sống êm đềm
Nơi an nghĩ cho cánh chim mệt mỏi
Ôm thương lòng đớn đau còn in vết
Vì cuộc sống trôi dạt chốn giang truân

Đêm từng đêm tôi nếm giọt lệ khô
Đã từ lâu cạn bên bờ đau khổ
Thôi không chảy vì thiếu người dành dỗ
Chết cả lòng trước phần số chua cay

Tôi cũng mong đời có lúc đổi thay
Cho tôi vui trên đường dài chiếc bóng
Để cho tôi có được niềm hy vọng
Lắp vào trong khoảng trống của tâm hồn
 

thubuonlaroi

Thành viên Mua Bán
những lời thơ ôi bao niềm chan chứa
đọc từng vần mà như cứa tim đau
sợi tình kia thôi cũng đã phai màu
sao ko để cho kiếp sau thắm lại
mà người cứ buông lời thơ hoang dại
để lòng mình đôi lúc tái tê đau
để mi tuôn bao hạt lệ u sầu
mà người có qoay về đâu bên bạn
để trái tim người đau như nứt dạn
rượu đưa tình tình lại cạn đêm nay
+++++++++++++++++++++++++
lặng lẽ môi đưa chén rượu nồng
một mình ta cạn giữa đêm đông
đêm đông giá rét người về cả
lạnh bước riêng ta nhớ bóng hồng

quán khuya khách hết đâu rồi
cớ sao chỉ có ta ngồi đêm đông
môi đưa hương rượu cay nồng
gió se se lạnh bóng hồng nay đâu​
 

tuuthi

Thành viên
trời sắp sáng chưa?...đêm sao dài thế...đời sắp hết chưa...những lê thê...

đêm tàn lá rũ mắt cay...trên cành -tôi -úa tình lay động rồi...đêm tàn kính phẳng chia đôi...môi trong kính thốt tiếng ngoài chẳng vang...

đêm tàn nước mắt hai hàng...trong vùng ngực tối bàng hoàng cơn đau...đêm tàn chiếc lá khuya bay...và tôi lảo đảo bay theo tình đời...

Lại tàn thêm 1 đêm nữa.Trong những đêm này,sao tìm mãi không thấy chút bình an.Vẫn ôm mãi đủ thứ chuyện dư thừa để rồi lại trăn trở những cợt đùa mà nhân loại đã ban :

tìm sông: thấy lở, chẳng bồi...tìm người: môi nhạt nụ cười năm xưa!

Đời gắn với nghiệp.Mãi cứ bồng bềnh,nổi trôi.Dấu đời cơm áo vẫn còn in hằn dấu chân .Linh hồn ta u uất tối tăm mong tìm về sáng trong cội nguồn.Thử xếp lại thả hồn theo thơ mong sao "tránh chăn nhầu nát, tránh đời xốc, xoi".Câu thơ riết cũng mặn mòi cuốn trôi theo những dòng đời.Đành thôi cố tìm trong mộng, mớ chút tàn tro:"buổi ban sơ... chữ tình trong cõi đọa đày thế nhân !"

tàn đêm nghe gió trở chiều...hai ngăn tâm thất: ít, nhiều phôi phai!... thiên thai một kiếp hình hài ... thiên nhai biết kịp về... tìm tàn đêm tỉnh mộng đáy tim đọng sầu

Bán uyển thanh trà khổ bách hương ,
Nhất bôi mỹ tửu lạt thiên xương ,
Địa -Thiên cộng Ngã đương thời tuý ,
Đồng khán Nhân luân nhập hí trường .

Nhân vô Bằng Hữu ,Nhật vô quang ,
Mạc thuyết hàn vi dữ Thế Gia ,
Tửu trung độc ẩm hà nhả hứng ?
Cầm bất Tri âm uổng phí tâm !
 

tuuthi

Thành viên
chó còn thấm đạo nghe kinh
còn ta sao vẫn ngông nghênh thế nào !
cái tâm vẫn động xôn xao
cái thân ngũ dục lao đao phận người

quán tri thức mỉm môi cười
ngã độc tôn, tưởng hơn người rồi đây
ngôn pha tà niệm quá dầy
ba tạng kinh điển biết ngày nào thông !

cái xà trước mắt không trông
lại lo hạt bụi rớt trong mắt người
nhìn qua có vẻ tuệ khơi
mà ngay chữ ngộ suốt đời không am ...
 

tuuthi

Thành viên
Tôi còn viết ngoằn ngoèo những con số
Nên nửa đời vẫn tứ cố vô thân
Lòng phân vân lẩm cẩm nghĩ xa vời
Tại con số hay đời không duyên số ...

Tôi cầm cọ đăm chiêu nhìn giá vẽ
Vẽ một thời tuổi trẻ với mộng mơ
Hay đơn sơ cái thủa vốn bọt bèo
bằng hình ảnh ngoằn ngoèo trong trí nhớ

Con phố vắng ngoằn ngoèo bao lối nhỏ
Tôi bàng hoàng trong ngõ tối hoang vu
Trời âm u lối thoát vẫn chập chùng
Gió đêm thổi lạnh lùng tôi run rẩy

Tôi tìm kiếm bóng mình đang loang vỡ
Nằm ngoằn ngoèo lỡ cỡ mỗi bước đi
Có còn chi khoảng trống dấu bụi mờ
Màn sương phủ dật dờ quanh chiếc bóng

Tôi vẫn viết ngoằn ngoèo những con số
Vẽ cuộc đời trong hố thẳm hẩm hiu
Bóng liêu xiêu nghiêng ngả dáng hao gầy
Tôi tìm kiếm mỗi ngày buồn cô đọng


Bài thơ này tôi nguệch ngoạc viết đôi dòng.Ngao ngán thay nhìn con chữ như những giọt nước trên dòng sông xanh.Bài thơ viết vẫn còn dang dở,ý cạn hết lời,mãi chìm trong chốn u mê để người đời cười chê....

Bài thơ này tôi nguệch ngoạc chất chồng những nỗi lòng người làm thơ.Mượn mưa thu để tả cảnh phũ phàng nhuộm lá vàng ban mai.Mượn giọt sương thu mong che lấp những tàn phai.Mượn tia nắng ấm mong sao hơ hết những bẽ bàng...

Bài thơ này tôi nguệch ngoạc lòng vòng khi cõi lòng đã chán ngán tình người.Tình đời ơi sao mãi mãi mông lung.Sao lại tàn như bọt nước giang đầu xa xăm???Trái tim này chịu bao vết ngọt đâm cũng như bài thơ này mãi nguệch ngoạc ngàn năm không hồn...
 

tuuthi

Thành viên
Giá có thể mà cạn được chén cay
Như nhân gian người ta thường hay nói
Say để quên đời mình như con rối
Cơm áo gạo tiền ko lối thoát ra

Giá có thể như những ngày hôm qua
Ta vô tư trước nghiệt ngã sóng đời
Ta chưa biết lòng người dối trá
Ta chưa một lần khóc trước tan thương

Giá có thể làm lại một ngày mai
Ta sẽ chạy đi ra ngoài giông bão
Ta sẽ nói mình --chỉ là hư ảo
Ta sẽ cười khi ngắm cảnh trăng sao

Giá có thể -- đó chỉ là ước ao
Của một người lao đao thầm lặng
Từng ngày buồn ta nghe dòng lệ mặn
Cứ hững hờ trước những cảnh bi ai
 

bigbabol

Moderator
giá hôm nay bao nhiêu ngàn một ký
chắc vài ngàn từ thành thị đến chốn quê
giá ngày mai bao nhiêu ngàn một ký
cũng chỉ là gia vị giúp ăn ngon
tô phở bò hành ngò thôi chưa đủ
chén giá tươi giúp đũa gắp liên hồi
bạn đạo hồi? hay là tui đạo phật?
những ngày chay giá lại thấy cần hơn
thấy bác buồn bệnh cũ lại lên cơn
vào gõ bậy cho vơi buồn bác nhé
à nhà tui mới vừa ngăm hột é
mời bác ly giải khát lúc trời oi.
 

huuducIT

Thành viên tích cực
Đêm không dài mà sao tôi lắm mộng
Đời dẫu ngắn mà sao lắm trân chuyên
Đời nghiệt ngã, hay lòng người nghiệt ngã
Giá như,
Hôm nay tôi có thể vượt chữ đời
Để ngày mai vui thú với trăng sao!!!
 

tuuthi

Thành viên
Bụi trần, một thoáng huyền vi.
Cõi người, vô ngã, vô vi, vô thường!
Cõi người sáng nắng chiều mưa
Vô ngã từng bữa sớm trưa nặng lòng
Vô vi một nhớ hai mong
Vô thường đời đã rêu rong rã rời ...
 

tuuthi

Thành viên
Đời là chốn bon chen nhiều gian dối
Ta gã khờ lạc lối đứng bơ vơ
Nhìn chung quanh hào nhoáng lụa nhung tơ
Ta khố rách mình trần đôi chân đất .

Đi lạc lõng giữa phố đời quá chật
Xô đẩy nhau chen lấn để giựt giành
Kẻ khoe tài người hám lợi mê danh
Bên một xó ta thấy mình thừa thãi .

Rồi bỗng dưng tự trách mình ngây dại
Chốn của người mà sao lại chen chân
Khờ như ta đâu lẽ lại có phần
Không lẽ đứng đợi chờ người bố thí .

Ta cũng đã từng một thời sĩ khí
Tại cuộc đời bất đắc dĩ hoá ngu
Vì thế nên dâu biển mặc cho dù
Ta cũng chẳng cúi đầu mà quỳ lụy .

Ta biết mình rất khó tìm tri kỷ
Vì ở đời ai nghĩ đến gã khờ
Một cuộc đời lăn lóc đến bơ vơ
Nghèo kiết xác chỉ linh hồn là trong trắng .
 

tuuthi

Thành viên
Ta cười ta quá ngây thơ
Tắm trăng hút gió vô bờ ca dao
Ôm nghìn trước níu nghìn sau
Hồn xưa cổ tích xác thương cũng đành...

Ta cười ta quá trời xanh
Thiên thu hôn bóng lều tranh tiên bồng
Câu thơ cua câu nhạc còng
Câu thương câu nhớ cầu vòng câu mây...

Ta cười ta quá leo cây
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn trắng tay chân tình
Phù du trong cõi nhân sinh
Lơ lơ lửng lửng cầu kinh gọi đò…

Ta cười ta quá ốm o
Ấp a ấp úng vòng vo vậy mà
Chưa non chưa chín chưa già
Đã không đã hết đã qua nửa đời...

Ta cười ta quá rong chơi
Nhân gian ngứa mắt à ơi ví dầu
Mặc tình cởi áo qua cầu
Nhổ đinh rút ván giấu đầu lòi đuôi ...

Ta cười ta quá hụt hơi
Còng lưng cào tuyết bóng trôi bóng đè
Vui tréo ngoảy buồn tréo ngoe
Đi không về có sau hè thương ca...

Ta cười ta quá nhớ nhà
Hồn quê hương áo tình ca ngọt ngào
Mộng đầu thương mộng cuối đau
Nửa hư chậm nửa thực mau sao đành...

Ta cười ta quá mộng lành
Bọt xuôi bèo ngược dỗ dành thơ ngây
Dù không chung áo mưa bay
Chung chân bốc lửa dấu giày bể dâu...

Ta cười ta quá ước ao
Ước mơ ước mộng ước vào ước ra
Cõi người cõi yêu cõi ma
Chữ tình chữ nghiã chữ nhà chữ quê....

Ta cười ta quá hôn mê
Mềm lòng đỉa đói đi về sam đeo
Mưa dầu chống nắng lửa chèo
Mây trôi gió thoảng cheo leo đỉnh sầu...

"Trăm năm còn có gì đâu
Chẳng qua một nắm cổ khâu xanh rì.." (*)

Ta cười ta quá tình si
Chưa vui đã khổ chưa đi đã về
Vậy mà còn hết chỗ chê
Đội trời đạp đất bên lề nhân gian...

(*) : “Cung Oán Ngâm Khúc” của Nguyễn Gia Thiều
 
Top