Phận tơ tằm...

tuuthi

Thành viên
Thả thuyền...
con nước cuốn trôi
Thả thơ...
gió thỏang...cuộn lời ra khơi
Thả tôi trên nhánh sông đời
Trầy da, tróc vảy...
tình ơi...ơi tình!
Sáng tinh mơ...nhặt bóng hình
Rồi châm điếu thuốc...
đốt mình...khói bay...
Nhả ra...
từng ngụm...cay...cay !
Hít vào... trống vắng...
ngón tay bỗng vàng...
Thương hoa.. tình lỡ dở dang
Ngồi trông chiếc lá... lá vàng rơi... rơi...
Nước trôi... thuyền đã ra khơi!
Ngoảnh đầu đứt ruột... xứ đoài xa xa...
Thương ta... con nhộng mù lòa
Quấn chăn làm kén
chờ qua kiếp tằm
 

tuuthi

Thành viên
Thơ tôi nỗi nhớ đong đầy
Từ tâm tôi viết hao gầy tháng năm
Lời buồn như sợi tơ tằm
Nhện giăng bao cửi, tôi giăng bao buồn
Thu về từng giọt mưa tuôn
Giọt thương, giọt nhớ, giọt hờn trong tim
Bao năm đời vẫn nổi chìm
Tìm trong ký ức như hình chiêm bao
Đêm nghe tiếng gọi ngọt ngào
Giật mình tỉnh giấc... ôi chao là buồn!
 

rongtre95

Thành viên
- He he, có tiến bộ, thơ bác bữa nay đỡ kêu gào thảm thiết nhưng nghe ra vẫn còn than thở...Đã bắt đầu thấy đả động đến cây cối rồi đó (cây Dâu! - nhắc đến con Tằm, chắc lại nói kháy cây Dâu hả?!) , gần sát với chủ đề Thơ ca, truyện về cây cảnh!

- Trình độ gần bằng cụ Hàn Mắc Tử, cố gắng phát huy!
 

tuuthi

Thành viên
- He he, có tiến bộ, thơ bác bữa nay đỡ kêu gào thảm thiết nhưng nghe ra vẫn còn than thở...Đã bắt đầu thấy đả động đến cây cối rồi đó (cây Dâu! - nhắc đến con Tằm, chắc lại nói kháy cây Dâu hả?!) , gần sát với chủ đề Thơ ca, truyện về cây cảnh!

- Trình độ gần bằng cụ Hàn Mắc Tử, cố gắng phát huy!

Tôi vẫn viết những dòng thơ đơn độc.
Giữa đêm thâu cơn gió lốc lạnh lùng
Khi trăng sao vùi giấc giữa không trung
Thơ lặng lẽ không ai cùng vần điệu

Thơ nhiều ý mà người nào có hiểu ?
Phải chăng vì người lỡ thiếu trái tim ?!
Những dòng thơ trôi tựa nước êm đềm,
Mà người ví như tiếng đêm trách móc.

Có đôi lúc tôi một mình thầm khóc...
Thơ không vui thơ ướt đẫm lệ sầu !
Người vô tình nào có thấy lòng đau ?
Vẫn cứ bảo toàn là câu than thở.

Khi tuyệt vọng những vần thơ dang dỡ ...
Vần không thành tim rạn vỡ đắng cay !
Không một lần ai hiểu được lòng này.
Nên trọn kiếp thơ vẫn đầy nước mắt ...
 

tuuthi

Thành viên
Ôi buồn quá ! giữa căn phòng quạnh vắng
Một không gian tĩnh lặng đến im lìm
Cái biểu đồ cứ nhấp nha nhấp nháy
Nhiễu loạn từng hồi theo nhịp đập con tim .

Dây chằng chịt từng sợi xanh sợi đỏ
Như nhện giăng tua tủa ở bên giường
Nằm yên lặng lắng nghe từng nhịp thở
Trí óc quay cuồng rối loạn tựa tơ vương.

Muốn thét lên cho vơi niềm thống khổ
Muốn điên cuồng phá vỡ máu trong tim
Nhìn giọt nước nhỏ đều lòng ngao ngán
Muốn vung tay bứt phá cõi lặng im .

Chán nản quá , trời ơi ta chán nản
Những sợi dây như xiết chặt cả hồn
Thân vùng vẫy lại nằm yên một chốn
Giữa bức tường trống lạnh tựa mồ chôn.

Ta ước gì một phút giây nào đó
Sóng biểu đồ bất chợt thẳng hàng ngang
Môi ta sẽ mỉm cười mi khép lại
Và say vùi trong giấc ngủ miên man.

Lòng chợt buồn
Nằm trên giường tư lự
Nhìn bên ngoài qua khung cửa mây bay
Rồi tự lòng khẽ hỏi ta là ai
Từ đâu đến rồi sẽ về đâu nhỉ .

Có những lúc buồn lòng ta tự nghĩ
Cõi nhân sinh chỉ là chốn vô thường
Bận lòng chi sao cứ mãi vấn vương
Những năm tháng đọan trường trong cõi tạm .

Yêu , oán hận ghét thương đầy tâm khảm
Rồi một ngày cũng về đất buông xuôi
Chất chứa chi cho đời mãi ngậm ngùi
Áo quan đóng chôn vùi đi tất cả .

Sao hôm nay ta thấy lòng là lạ
Những đam mê tất cả đã đi đâu
Hồn trống không lạnh lùng như sương giá
Rồi buông xuôi mặc kệ nước qua cầu .

Chữ công danh như phù du bọt biển
Chuyện ân tình như bèo nước hợp tan
Đeo đuổi lắm ngày kia rồi cũng sẽ
Chẳng còn gì khi đóng lại nắp áo quan .!.
 

tuuthi

Thành viên
Đời nhạo tôi ... Một chữ khờ, si dại
kiếp con tằm, vây kén, trả nợ tơ
gần nửa đời, gậm nhấm mối mộng mơ
cho nhân thế kết thành tơ, gấm, lụa

Đời cười tôi ... Một chữ tình, vây bủa
quay quắt hồn, tìm ngõ cụt không tên
bước thấp, cao vô lối chốn chênh vênh
chưa thoát ngõ, vì đa tình tự cổ

Đời chê tôi ... Một chữ nghèo, khốn khổ
cảm mến người, đè nén tận lòng sâu
ôm tương tư, khoé mắt ngấn giọt châu
không dám tỏ, vì sợ người chê trách

Đời oán tôi ... Một chữ lòng, mục rách
chấp vá hoài, muôn mảnh vụng thô sơ
vẫn thế thôi, ai đã biết, đã ngờ
vì nhân thế làm tâm hồn ngây dại

Đời ghét tôi ... Một chữ cười, tê tái
tôi cuồng ngông, thế thái vốn vô tình
nhân gian kia, ngàn vạn lối loạn hình
lúc mờ tỏ, không làm sao hiểu được
 

GIA KHỔNG HUỲNH

Thành viên tích cực
Phận tơ tằm

Người có thương thương tôi nghệ sĩ
Thì đừng có thương như thương hại đời
Và đừng có nghe khi thiên hạ thường dèm pha tôi kiếp xướng ca
Người đến đây, đêm đêm phòng trà
Đèn màu kết hoa, thương yêu mặn mà
Tôi xin người, nhìn lên sân khấu
Hãy tin tôi hơn lời ca

**
Rượu nồng đó người đã say chưa
Ân tình này sao không gắn bó
Đời là những dòng nước vô tư
Ta là thuyền sóng đưa xa bờ
Người ngồi đó còn có nghe tôi
Tâm tình đầy vươn lên đắm đuối
Người đừng trách một kiếp cầm ca
Con tằm nào mà chẳng vương tơ

Người nói đi như tim người nghĩ
Làm nghề xướng ca tôi mang tội gì
Hoạ là có chăng tôi mang tội đời
Làm cho nhân thế say mê

Người nói đi cho tôi một lời
Rằng nghề xướng ca tôi không lạc loài
Tôi ơn người
Phận tằm tôi muôn kiếp vương tơ cho đời vui... .
 

mưa saobang

Moderator


Cô đơn trong chốn bụi trần
Bạn bè có cả chẳng ai thân
Bao lời muốn nói đành câm nín
Tình nghĩa con người sao đem cân?

Người xa sao bỗng thấy thật gần
Giơ tay với được sợi mến thân
Đường đời gian khó em cũng trải
Ngỏ lòng đôi lúc cũng phân vân

Đời đã trao buồn để quên vui
Cô đơn mang nặng những ngậm ngùi
Thế thái nhân tình luôn thay đổi
Gán đời vào số, mặc hên xui...

..........

Em cảm nhận trong nỗi đau anh
Đang mang thân bệnh chẳng an lành
Mong trời cao thấu lời em nguyện
Để người mau khoẻ, bệnh qua nhanh

Em đã thấy mình trong thơ anh
Nỗi đau cuộc sống mãi song hành
Thói đời xoay chuyển trong dâu bể
Yêu thương một thủa sao mong manh...
 
Top