Niệm khúc .... ta viết cho ta

tuuthi

Thành viên
Trời lộng gió, phía trước là những dốc đường hun hút xa mù.Bỗng dưng tôi nhớ Sài Gòn quá đỗi. Người ơi, có phải buổi "chiều đong đưa những bước chân đau mòn" để lang thang nghe "mùa thu bay lên trời không"... lồng lộng - đã xa...

Tôi đã chọn một lối đi không có bạn, một lối đi không có ai, và không cũng đủ lòng tin để tìm ai nữa. Đồng hành, với tôi, là khái niệm mong manh. Tôi có một linh cảm rất lạ khi nhìn những cành cây khô lá, khẳng khiu quanh khu nhà tôi sống. Tôi biết tôi không thuộc về nơi đây! Sài Gòn trong trí nhớ tôi vẫn dẫy đầy kỷ niệm... nhưng không thể hứa chắc một ngày về.

người có gặp tôi chốn đó không
nơi phiền muộn bám xanh rêu bờ tóc
người có bắt gặp tôi cũng khóc
khi đời như sông dài , rẽ nhánh , chia hai...

Cuộc sống tha phương, tất bật đời thường với những lo lắng, chán chường của bước chân di trú ,có thật nhiều lúc mơ về ngày xưa nơi xa xôi lắm đã một thời ghi bước phong trần

Hạnh phúc ? chỉ hai từ , sao ... bao la quá !
Hạnh phúc . Cũng chỉ có hai từ , sao lặn lội đến ... mòn hơi ?

Tôi muốn kể cho người nghe về nỗi buồn của thân phận tự lưu đày đời sống của mình ở một phương trời xa lạ. Tôi muốn chia sẻ cùng người về những đêm dài mất ngủ trăn trở với tương lai khi niềm kỳ vọng lớn lao từ phía gia đình là điều không thể nào cưỡng lại.
Ngày kéo ngày , tháng lại rủ tháng theo nhau cập rập ; cuộc đời ... trăm năm vẫn ngắn ngủi như chiêm bao . Dòng đời với những con xoáy tròn lo toan chẳng dứt...Đâu là lối ta đi???

ta điên hồn đã chết bao giờ
tim không còn nhịp thở bơ vơ
một đời ngu dại... nên ta đã
nhắm mắt xuôi tay... một ván cờ...

Đã bao đêm rồi nhỉ, cái cơn buồn ngủ như đã bỏ đi từ ngày ấy. Người thì mệt lả chơi vơi, cái thần trí như mơ màng đâu đó rượu nốc từng chai mà không tài nào nhắm mắt để cho cái ngủ ngự trị một đêm. Tự hại mình mà thôi! Chuyện đã qua rồi. Tất cả đã xa xôi, còn gì để mà nhắc lại. Như một ngày đã qua đi không ai có thể lấy trở lại cái thời gian của hôm qua nữa. Nói thì quá dễ. Quan trọng là có làm được như lời nói hay không! Vẫn nở nụ trên môi, vẫn nói năng linh hoạt ; Nhưng rồi cũng vẫn chỉ là ta, một con người với trái tim đã nát nhừ vì những năm tháng mà tình đời ban tặng cho.
Màn đêm như không muốn rời xa cái góc phòng nhỏ nhoi này . Mới sáng đó mà đêm đã trở lại rồi đây để bao trùm vạn vật và bao trùm ta. Cảnh vật trong đêm như muốn giấu đi cái giọt lệ ngầm trong tâm thức. Giọt lệ dâng đầy mà không thể tràn ra rèm mi mắt. Rưng rưng để nhìn thấy dòng đời như đẫm nhòa trong cái thổn thức cùng không.Nước mắt thôi đành nuốt ngược vào tim...
Có những vết thương sẽ lành bởi linh dược thời gian. Có những vết thương sẽ tự điều trị với cái ngoảnh mặt đi vào quá khứ. Có những vết thương tưởng như đã lành theo năm tháng, nhưng vẫn còn rỉ rả cơn đau, ngấm ngầm cào xé khi nhìn vào vết vá víu hằn sâu. Cũng có những vết thương còn mang nặng dấu tích của tai ương, đè nặng cái tâm tư của nỗi lòng u uất.
Viết đi, hãy viết ra những gì mà không thể nói thành lời. Viết lên những trách móc xót xa, hay những sầu thương giấu diếm. Viết để cho vơi đi những gì mà đã chất chứa dẫy đầy trong trái tim hoang này. Đừng tự dối mình, dối lòng và dối nhau. Không viết được cho hết một bài thơ dang dở. Không có câu trả lời cho giận dỗi vì đâu. Không có hồi âm những suy ngẫm lạ thường. Và không còn những đợi chờ trong khắc khoải của thời gian. Thua một ván cờ trong cuộc đời để hận sầu muôn kiếp. Lạc bước một lần là để khổ lụy đến trăm năm ...
Tất cả những suy tư đã đưa ta dần vào đêm vắng. Men rượu nồng...tiếng thở dài buốt ngực. Và trong hoang lạnh của chập chùng vắng xa, đêm lại trở về ...
 

tuuthi

Thành viên
Đầu năm chẳng dám viết gì đâu
Chỉ sợ trong tôi cứ ưu sầu
Chỉ sợ chữ nghiêng rồi lạc nẻo
Rơi vào ký ức những niềm đau

Tôi viết về tôi những muộn phiền
Một đời câm nín nỗi niềm riêng
Một mảnh hồn tôi rơi rụng xuống
Thành ngàn đoá lệ khóc triền miên

Tôi muốn che đi những nghẹn ngào
Những hờn oan trái khóc thương đau
Những đêm thơ thẩn hờn duyên kiếp
Những tiếng thở dài vội buông mau

Tôi viết về tôi, một cuộc đời
Không vừa như ý, quá đơn côi
Trời buông gió nhẹ, sương mờ phủ
Phủ cả nỗi lòng tôi với tôi !...

Buổi trưa ngày đầu năm tự dưng thấy chán nản . Tôi ngồi nhìn qua khung cửa sổ, nhìn về phía con đường trước mặt. Không có một bóng người qua.

Nhưng phía bên kia đường, âm vang những tiếng xe chạy vội vã. Chỉ cách một lằn vôi mà sao lại có nhìu khác nhau thế ?

Phải chăng đó là con đường mà tôi chọn ? Tôi đang đi trên con đường mà không có một ai gập ghềnh và khúc khủy... Phải chăng đó là con đường một chiều và chỉ có mình tôi ...?

Năm cũ đã qua năm mới đã đến. Trong khi người người nô nức đón chào thì tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và một nỗi buồn len lỏi qua tim.
Không như trước, giờ đây khi cầm bút lên tôi thật sự không biết mình muốn viết gì nữa. Nhưng tôi cố ép mình viết vì tôi cảm thấy mình cần phải viết dù ý không tròn, tâm rối loạn.

Nắng nhạt nhòa. Những cụm mây vẫn đứng im trên bầu trời.Gió thổi buốt muốn tê tái người. Không khí như đặc quánh lại. Sự im lặng đáng sợ chuẩn bị cho cơn bão sắp đến. Trong tôi, cũng là sự im lặng đó. Đường tôi đã bước vào rồi. Bây giờ chỉ còn hai cách : một là tôi tìm cách quay lại, hai là tôi tiếp tục bước đi. Những gì đang chờ đón tôi trên đường, tôi không biết rõ, nhưng có lẽ sẽ chỉ cho tôi thêm vài cảm xúc : buồn, nhớ, thương, vui ... Và cuối cùng là một mảnh hồn rách nát ...

Tôi vẫn thích những con đường hai chiều. Có hai dòng người đi từ hai đầu của con đường, rồi cũng sẽ có một ngày gặp nhau ở đâu đó. Và hình ảnh của " Giữa hai đầu nỗi nhớ " vẫn là một hình ảnh thật đẹp, thật lãng mạn, cho dù có thể không bao giờ xảy ra. Thời gian bao lâu cũng được, nhưng ít nhất là còn có hy vọng. Hy vọng luôn làm tươi đẹp cho cuộc sống.

Nhưng có lẽ tôi lại là một thằng điên , thằng khùng và khờ khạo nên tôi vẫn đi trên đường một chiều trắc trở này. Tôi vẫn bước, cố tìm cho mình một bầu trời, một niềm vui,một lối thoát...sao tôi lại chẳng muốn quay trở lại chút nào ...

Trông người ta đang vui như trẫy hội !
Còn mình giống đốm hoa đăng tàn rụi giữa đêm đen.
Ai nấy xôn xao đón chào năm mới
Còn tôi đứng nhìn mọi người bất chợt giọt buồn rơi.

cả năm qua mưa nhiều hơn nắng đổ
làm phố phường ủ mốc rêu hư vô
nơi ta ở, căn phòng như hầm, mộ
mà mỗi ngày khâm liệm một bài thơ
lũ âm binh lảng vảng quanh, thường gặng hỏi
sinh vật nào mà sống rất ơ hờ

Ngồi lặng yên gục đầu trong quán nhỏ
Bao điếu thuốc rồi cháy đỏ đầu môi
Suốt một năm, trôi mãi ngày gió, bão
Giông tố hoài! làm sao nhện giăng tơ

Đường một chiều ta như tên hành khất
lăm le xin hạnh phúc của đất, trời
trời và đất đang xoay tròn tất bật
bèn hỏi đời : dự phần vào cuộc chơi
đời ban, phát chút khoảng đời quay quắt
dành mang về nuôi thèm, khát chưa nguôi

Thôi trở về giam mình trong căn gác
Lại một mình uống cạn để tìm say
Ngày đầu năm mọi người chào đón năm mới
Còn tôi về nhấm lại vị đắng năm qua.
 

bigbabol

Moderator
vị đắng năm qua, nổi buồn ngày năm mới
thơ anh buồn hằn trên lộ những vết xe
đường một chiều đâu phải là ngõ cụt
em chờ anh nơi đó đoạn đường vui...

đọc thơ anh bất chợt buồn và lặng lẽ, cảm giác thật là nhẹ nhõm, trầm lắng, man mác.......... nhưng bừng lên rất nhiều hy vọng ở nơi anh rằng: anh đang sắp thoát khỏi nổi buồn đau luôn ám ảnh và đeo bám trong trò chơi cuộc đời này, anh đã quá hiểu nó, anh luôn biết mình đã và đang làm gì trong trò chơi "con đường ta chọn"

đường ta chọn con đường ta đã chọn
ta bước đi mặc bão táp phong ba
đi suốt đời hay chỉ một phần ba
rồi lặng lẽ quay về nơi xuất phát
vẫn cao đầu ngữa mặt ngóng trời xanh
dẫu cho đầu mái tóc chẳng còn xanh
vì ta đã luôn là người quyết định....
 

tuuthi

Thành viên
Đi tìm nhặt mảnh hồn ai đánh rớt
Để đem về lấp khoảng trống con tim
Nhưng đời dễ có mấy người hời hợt
Để hồn rơi nên suốt kiếp vẫn tìm .

Bao năm qua thu sang rồi đông tới
Trên lối đời vời vợi kiếm vu vơ
Bước chồn chân nghe như lòng đã mỏi
Vẫn mù xa giấc mộng khó mong chờ .

Mắt quầng thâm những đêm dài mất ngủ
Bóng cô đơn leo lét ánh đèn sầu
Đời khó tìm một bạn lòng tri kỷ
Chạnh nỗi buồn lòng lạnh suốt canh thâu .

Những đêm dài một mình ly rượu đắng
Say tìm quên khoả lấp một nỗi buồn
Rượu thủy chung từng đêm dài bầu bạn
Chữ vô tình vốn dĩ của nhân gian .

Thôi xếp lại ước mơ tình tri kỷ
Đi kiếm tìm chỉ nhận lấy hư không
Để rồi thêm xót xa hồn trống rỗng
Dưới đêm buồn một cõi vắng mênh mông

Đi trong đêm khuya cũng là một cái thú .Khi mọi sự đều tỉnh lặng . Mình vẫn rong ruỗi trên đường . Cảm giác lâng lâng khó tả . Thỉnh thoảng ở ngoài hành lang cửa nhà nào đó , vẫn có người nằm ngủ . Nằm khoanh tay như dấu chấm hỏi ? Hỏi cuộc đời của họ sẽ ra sao trong cái trục máy xã hội này . Rõ ràng sống đã khó , sống cho đầy đũ lại càng khó hơn ...
Cuộc đời là thế đó ko có địa vị xã hội ko có sự nghiệp cá nhân người ta sẽ bị chiềm sâu vào tận cùng của xã hội đó là quy luật đào thải ư ? ... thực tế xã hội sẽ đào thải những kẽ bất tài ..

trên cái sân khấu xã hội đó ta vừa là đạo diễn vừa là diễn viên lại vừa là khán giả nữa ..

trong mắt nhà kinh doanh xã hội ko là thiên đường cũng ko phãi là địa ngục xã hội là một bãi chiến trường .

xã hội dạy tôi điều đó cuộc sống tu luyện tôi như thế .Ko có gì khác cã .

Đường nào rồi cũng về la mã . Đó là quy luật , có điều ta phãi sống ra sao trước những thữ thách của cuộc đời ...

Thật sự có lúc nào đó tôi cũng mệt mõi phãi có niềm tin vững mạnh vào điều gì đó đễ làm cứu cánh mà đứng lên . Cuộc sống ko cho tôi ngưng nghĩ có lúc tôi lại nghiêm khắc với chính mình nhưng lại có lúc phải buông xuôi .

khi buồn khổ ngưởi ta khóc lên , nước mắt sẽ làm vơi đi khi giận dữ người ta gào thét , còn uống rượu sẽ giữ kín buồn đau hoặc ấm ức trong lòng

kẻ khóc nhìu thì đau khổ ít người cười nhìu mới đau khổ ngàn năm .

chịu đựng sẽ bị chai lì đi

Đã bao năm đắm mê hồn hoang tưởng
Chiếc áo đời ta khoác vội cho mình
Bước dấn thân trong lòng đầy hăm hở
Chiếu rạng ngời một buổi sáng bình minh .

Ta cứ bước chen chân cùng thiên hạ
Con đường nào ta cũng một lần qua
Và không biết bao lần thua tơi tả
Nhưng chưa lần thấy nản chí trong ta .

Cứ ngạo nghễ với đời ta thách thức
Lòng luôn luôn rạo rực những đam mê
Bao đắng cay của đời ta không nệ
Rằng vinh quang chiến thắng sẽ mang về .

Nhưng đâu ngờ lối đời đầy hiểm hóc
Mà cuộc đời chí thoáng chốc qua thôi
Chưa đến đâu đã thấy lòng mòn mỏi
Tay buông xuôi hồn xác lại rã rời .

Nửa đời người rồi ! Cũng phân nửa thời gian đó bôn ba cuộc sống.Cứ ngỡ rằng ta đã là kẻ hiểu đời...đã là thằng đàn ông vững vàng, và đầy đủ bản lĩnh..để rồi chiều nay ta lại thêm 1 lần gục ngã...thêm 1 lần ôm trái đắng vào lòng...đã là anh em sao lại làm như vậy?.?.?đã từng sống hết lòng vì nhau cớ sao vì 1 mối lợi nhỏ mà đâm lén sau lưng?.?.?Đau...đau...đau lắm người có biết không???

Có người bạn hỏi tôi vì sao còn trẻ mà thơ bi thế ? Tôi đáp rằng đời có vui cũng có buồn, khi vui tôi ngồi với bạn bè ca hát cười đùa, khi buồn tôi ngồi một mình, và khi ngồi một mình, do chả biết làm gì, tôi đành làm thơ, nhưng vì làm thơ vẫn chưa đủ để nghiền ngẫm nỗi buồn, đành viết thêm vài dòng cảm xúc bất chợt để lột tả cho đủ bộ sầu luận vậy.

Có những đêm về sáng đời sao buồn chi mấy cố nhân ơi …

Giọng ca cất lên réo rắt, da diết, thăm thẳm rơi vào lòng đêm như một sợi khói mong manh lượn mình rồi tan loãng ra, lạc lõng đi, hụt hẫng mất trong tịch mịch hư không. Có nhiều đêm như thế, cà phê đắng, khói thuốc cay, cùng với ly rượu đắng và tiếng nhạc nhẹ nhàng cuốn tôi vào cõi nhớ, cõi quên, cõi đau, bủa vây, nhấn chìm tôi trong hun hút một miền sầu. Rồi đến tôi cũng phải bật lên uất nghẹn "đời sao buồn chi mấy cố nhân ơi …"

Mãi một đời về không
Trong chập chùng thác nguồn

Có nhiều khi một mình bên góc vắng
Buồn trầm tư suy gẫm một chữ ...Đời
Nó chứa đựng biết bao điều không tưởng
Là nụ cười là nước mắt tuôn rơi .

Lúc danh phận bạn bè ta không thiếu
Sẵn người nâng kẻ đỡ lắm nuông chiều
Bước qua đời bao bóng hồng diễm lệ
Họ sẵn sàng dâng hiến một tình yêu .

Rồi bỗng dưng như nắng chiều vụt tắt
Anh em xa bè bạn cũng không còn
Bên gác vắng một mình buồn cúi mặt
Chữ ân tình nay đã nhạt màu son

Khi tàn tạ cuối cùng lòng mới hiểu
Chữ đời kia vốn dĩ lắm vô tình
Chuyện vinh nhục phù sinh trong cõi tạm
Thì trách làm gì khi biết rõ nhân sinh ...

Thất vọng ? chán chường ? cay đắng ? một nỗi sầu miên man trải dài đến vô tận, nỗi cô đơn trống trải lên bất tuyệt, đến rợn người khi ngoảnh lại nhìn chỉ thấy mỗi bóng mình đổ dài theo niềm hoài nhớ. Những cuộc vui bất tận, những siết tay thân thiết, tất cả rồi cũng trôi qua chóng vánh, phù du, rồi cũng chỉ còn lại mình anh cùng với nỗi cô đơn cố hữu. Có người bạn bảo tôi rằng cái gì cũng có thể giữ được nhưng người thì khó. Phải, một cái níu tay nghìn trùng liệu có giữ được người đã muốn ra đi chăng ? Hay cũng chỉ là đường - chạy – vòng – quanh - một – vòng - tiều - tụy …

Ta lần mò leo mãi không qua được vách sầu
Ta tìm một tiếng yêu chỉ gặp toàn sầu đau …

Không cần phải che đậy, không cần phải chôn dấu, không cần phải tìm cách tránh né, nỗi buồn cứ tự nó cuộn lên, hiện về, âm ỉ, day dứt, len lỏi vào từng nhịp thở. Mà cần gì phải dấu giếm nhỉ ? tôi sầu, tôi buồn, tôi bi quan, tôi yếm thế, tôi cuồng say ngất ngưởng trong nỗi cô đơn truyền kiếp, đó phải chăng là một cái tội ? Cũng có thể, như kẻ lữ hành đi ngang qua trần thế, tôi nợ cuộc đời một lần dừng chân, nợ loài người một giọt nước mắt, nợ tình yêu một thời nhớ mong, thì đành đem cái tâm sầu đa mang này ra trải nghiệm cho hết những đau thương phẫn uất cho vừa trần thế. Thôi cũng đành tự an ủi mình "có một lần mất mát, mới thương người đơn độc …", như một lời kinh buồn suốt dặm dài hoang lạnh. Cái vách sầu ấy, nó cứ sừng sững, cứ chất ngất, cứ phủ trùm lấy linh hồn nhỏ bé này như một định mệnh không dứt ra được. Và trong từng nếp nghĩ, từng tư tưởng, từng hơi thở nhẹ nhàng của tâm hồn, cái vách tường nhỏ nhoi mà tôi cứ lần mò leo mãi, cố sức đi leo qua cái vách sầu ấy, nhưng hoàn toàn vô vọng. Con người cố xới tung trái đất này lên, hay lùng sục từng hành tinh, đi vào từng thiên hà phải chăng cũng chỉ để tìm kiếm cái gì đó nằm sâu trong tâm hồn, nấp sau cái nỗi cô đơn trống trải, cái vách sầu mờ mịt kia.

Mỗi đêm một gói thuốc,
Hút nhiều nứt cả môi,
Nỗi buồn không nói được,
Nỗi buồn ăn vào tôi.

Trời mùa xuân không vui,
Đời mùa đông bất tận,
Bánh xe nào tung bụi,
Nhịp tim nào đã ngưng.

không vẽ mắt không vẽ môi không vẽ dáng hình
tôi vẽ hơi thở chính mình trong thơ
một giòng nước mắt
một giòng máu tươi
ai vừa đánh rơi xuống mặt hồ trong vắt…
…không vẽ một mùa xuân vui
tôi vẽ mùa xuân vĩnh hằng trên toan trắng
Xuân!
bức tranh một mùa xuân đã chết
Xuân!
Mùa xuân những màu u tối trong tôi!

Tiếng hơi thỡ hòa cùng khói thuốc ...
…Tiếng người cười nói xuân
Tiếng chiên trống vũ hội
Tiếng hát
Đã đau
Đã khóc
Mùa xuân vui đơn độc
Và hơi thỡ nặng như một xác người
Tôi khâm liệm trong tấm khăn mây xám
rồi chôn mình vào hồn thơ thăm thẳm…

Hôm nay, chẳng muốn nói gì. Trong cuộc sống có những lúc người tôi thèm có 1 được khoảng lặng, để yên tĩnh không vướng bận những lo lắng phiền muộn hay những toan tính thường ngày. Những lúc thế này, chỉ muốn tìm đến những bản nhạc không lời hay những bản hòa tấu buồn để có thể mặc sức thả hồn mình không nghĩ ngợi bất cứ điều gì, để tìm những cảm xúc không thể có được giữa cuộc sống hàng ngày. Tiếng piano mở đầu chậm buồn xen lẫn tiếng violon réo rắt như níu nhịp chậm lại....như cố níu thời gian đang vùn vụt trôi, cố tìm kiếm 1 sự yên tĩnh. Âm hưởng bản nhạc khiến tôi cảm thấy cô đơn, lặng lẽ hơn, lúc nhẹ nhàng, lúc trầm bổng.... một cái gì đó mờ mờ ảo ảo, không hẳn là hư ảo cũng chẳng rõ ràng.......chẳng thể diễn tả nỗi, chỉ biết rằng dường như mình không còn suy nghĩ, dường như mình cũng đang bước trở lại đến khu vườn đó...khu vườn hoang tàn và đổ nát ngày đó, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng thanh thản hơn bao giờ hết. Chỉ muốn nghe đi nghe lại bản nhạc này mãi không dứt để có thể sống với không gian tĩnh lặng này, không vướng bận bất cứ điều gì.......Hôm nay muốn chỉ có 1 mình trong không gian này! Chỉ 1 mình .
Ngồi đây , đọc lại từng dòng chữ mà nghe xót xa .. nghe trống vắng đến lạ thường . Không buồn ... nhưng nghe môi mình mặn đắng cho những cay đắng đời thường . Lúc nào cũng vậy , lúc nào tôi cũng là một người đến sau muộn màng . Lúc nào tôi cũng là một người lang thang tìm những mảnh vỡ của mộng ước đời thường , chắp vá cho riêng mình một bức tranh rách nát ... không trọn vẹn ...

Đời vốn đã xoay vòng trong nỗi nhớ
mỗi mùa thương tự đếm những lặng thầm
như là Nguyệt theo mùa lúc xa xăm
khi tròn sáng mang hồn Thơ đêm trải

Như là hoa khi đợi xuân trở lại
khoe một lần rồi cũng phải ra đi
như là biển rộng, mặt nước xanh rì
cũng có lúc dâng ngàn cơn sóng dữ.....

Đời vốn đã chất chồng ngàn quá khứ
gánh hành trang oằn nặng nhưng khó quên
giữa ảo cảnh trăm cơn mộng qua đêm
có lần nào được theo về hiện thực.

Đời vốn đã chai lì trong tiềm thức
còn góc buồn chứa đựng thủy chung Thơ
góc buồn như giấu lại để được mơ
trăm năm vẫn xin làm tên lãng tử
 

tuuthi

Thành viên
Con đừơng đã đứt không còn lối
Lở loét đời nhau những ngậm ngùi
Mà ta vẫn múa như con rối ...
Vẫn cười , vẫn nói , vẫn lôi thôi ...

...Chẳng còn một hướng nào, để với
Sao thừa dư qúa một đôi tay
Chả biết dấu đâu cơn mệt mỏi
Vã đời, lay lứt một đêm say

Nuốt tiếng chửi thề trong cuống họng
Nghe mùi vị đắng của thanh ba
"Mẹ cha mày nhé sao còn ngóng
Quên được ? Ừ quên, thật khó là ...."
 

hoaiemnguyen

Thành viên mới
Một quyết định, đời tôi sang lối rẽ
Đường ngoằn ngèo, lắm bão táp mưa sa
Người có hỏi tôi đây có hối hận
ngẫm lại rằng: hối hận sẽ được chi?
Đường còn dài, ta phải gắng bước đi
Thời gian đi không gì níu kéo nỗi
Hãy kiên lòng, chờ đón ở tương lai
Có ánh sáng, hay vẫn là ảm đạm?
Vẫn ơn đời, được sống được đam mê
mãi yêu thương dù thân này mau tàn lụi...

Chào anh Tuuthi, em tham gia diễn đàn cũng hơn 1 năm, nhưng rất ít viết comment. hôm nay đọc bài anh tự nhiên thấy có gì đó đồng cảm. vậy nên xin chia sẽ vài dòng.
 

Đậu Phụ

Thành viên tích cực
Đôi lúc con người ta không hiểu nỗi chính bản thân mình.Những nỗi buồn đeo bám.Những chán nản bám víu, k tách rời.Cuộc sống trạm trổ những hoa mĩ kèm theo những buồn bã. Những buồn bã của đời người giống như những đường dao đi sai đường của những thợ mĩ nghệ.

Lại là một ngày buồn không buông tiếng.Những thứ mình phải đối diện còn tệ hại hơn một đứa trẻ chợt nhìn thấy bóng ma.

Có những thứ suy nghĩ mãi vẫn không ra. Có những điều cố hiểu mãi vẫn không tài nào hiểu được. Nhưng con người ta vẫn không buông thả được tâm hồn cho thoải mái. Mấy ai tránh khỏi áp lực , mấy ai sẽ bình yên mãi, trên môi lúc nào cũng cười và không hề bận tâm điều gì ?
BUÔNG TIẾNG THỞ DÀI !

TRÁCH CUỘC SỐNG Ư ??? ko.

Ngồi một mình, lặng nhìn những kí tự đang tuôn chảy, có cảm giác như mất thăng bằng vào chính bản thân mình. Một sự chê trách , hay một cái nhíu mày, hay một lời nặng nhẹ có thể làm tổn thương mình đến bất cứ độ nào ... (đàn bà quá chăng??)"ôi cũng là còn người cả mà"

Cười đi khi mình vẫn đủ sức để cười. Hoặc đang cười chính bản thân mình cũng được . Miễn sao là cười dù là giả dối , dù chỉ là qua loa và tạm bợ . Nhưng cười đi ! để nỗi chán nản không chiếm ngự cả trí óc. Nó sẽ giết lần mòn bản thân đấy


Ngước mặt lên trời, van xin nỗi buồn đứng đến ! Ông trời có thấy không nào ? Hay đó chỉ là những đám mây vẫn vơ bay như chêu đùa chính bản thân mình

Không có gì đâu . Còn sống nhăn răng nè .


ĐỪNG LÀM NHỮNG GÌ MÌNH K MUỐN LÀM. /




==================================
em xin phép anh chủ topic cho ghé nhờ chút anh nhé. thôi thì nỗi buồn ẩn trong nỗi buồn cho nó đồng điệu.
 

tienlong

Thành viên
Trần gian vốn hàng vạn nỗi sầu
Gọi sầu sầu mãi vẫn hoàn sầu
Đã biết cuộc đời là bể khổ
Đắm chìm bể khổ càng khổ đau

Ta muốn thời gian trôi qua mau
Thời gian thờ ơ chẳng gật đầu
Ta muốn thời gian ơi ngừng lại
Nó vẫn trôi hoài có ngưng đâu ?

Dòng đời là đục hay là trong ?
Đục trong lẫn lộn làm sao thông
Thấy người dòng trong - Ta dòng đục
Người thấy dòng người đục - Ta trong

Đục trong cũng tự ở trong lòng ...​
 

tuuthi

Thành viên
Mưa về réo gọi niềm đau
hỏi mưa rằng có biết sầu như ta !
mưa rơi từng giọt xót xa
trong bao trống vắng nhạt nhoà yêu thương
xin người hai chữ vấn vương
cho ta hong ấm đêm sương khuya buồn

Ðêm nay trời lại đổ mưa! ..... Ðêm chợt ướt vì mưa, Ðêm chợt buồn vì gió...cơn mưa trái mùa sao lại đầy băng giá, gió buốt lạnh cả tâm hồn, mưa lại về thêm một lần, một lần cho ta biết ... đau.Mưa...Em làm gì em nhỉ? anh cũng chẳng biết nữa, anh nào biết được thói quen, sở thích của em trong những ngày bình thường, nói chi đến những ngày mưa...Và em cũng thế, làm sao em biết được rằng trong những cơn mưa, anh đã nhớ em nhiều đến thế nào chứ?

Anh gởi em bài thơ anh vừa viết
bài thơ buồn như bất diệt, đời anh
là tiếng vạc sầu rời rạc thâu canh
là tượng đá đứng lặng câm muôn thuở

tượng đá buồn không, em ơi giữa chợ
nhìn giòng người đang hăm hở qua nhanh
em là em, và anh mãi là anh
nên chi thế ! đành vì nhau mà khóc ?

anh của ngày qua, thời gian hằn học
nét phong sương trên mái tóc điểm màu
đừng em ơi, đừng cắt xé lòng nhau
ta không thể, đừng gởi trao tha thiết

em cô tiên, trên tay không đũa phép
anh trơ gan, gán ghép tuổi thời gian
mây bay xa và gió đã đi hoang
tình bèo bọt vỡ tan trên ngọn sóng

cơn gió lạnh ru cuộc tình sốt nóng
vòng tay chưa dang rộng đã nghe đau
anh xin em, mình muộn lỡ đời nhau
đừng bước nữa đường dẫn vào bến khổ

em là em và anh là muôn thuở
của vì sao yên ngủ ở trời xa
em long lanh nghiêng bóng dãy Ngân Hà
anh lẩn trốn trong bao la vũ trụ

đêm nay mưa, tượng đá nhìn buồn rũ
giọt xót thương ái ngại phủ thân côi
hạt lăn dài trên khe mắt đầy vơi
chẳng phải đâu em ơi giòng nước mắt nào biết khóc,

tượng đá nào biết khóc !
 

bigbabol

Moderator
lâu quá mới lại thấy anh tuuthi vào
chúc anh nhiều sức khỏe và niềm vui

Đậu hôm nay lại có tâm sự rồi!!
 

tuuthi

Thành viên
Bao lâu rồi xếp lại chữ ,bỏ quên thơ
rồi chạy theo những gì mà chung quanh gọi là cuộc sống
phải còng lưng trong đời tâm không dám vọng động
để cơm áo hành
nợ gánh oằn vai
Nàng Thơ ơi! có biết chăng đây là giây phút đoạ đày
khi thằng người , ta ,còn cặm cụi học cách kiếm tiền
khi thằng người , ta , phải chạy theo những đảo điên
mái tóc xanh giờ điểm bạc
mà bước chân hoang như vẫn còn trong sa mạc
ốc đảo nơi đâu?
tận cùng quả địa cầu?
hay trên biểu đồ cong cong hình chữ S ?
Ta nghi ngờ , khi tự chính mình phán xét
biết mình với con chữ chẳng có chút duyên
nhưng lại bị buộc phải học , để kiếm tiền
phải học , trả nợ đời cơm áo
Nàng Thơ ơi ! có lẽ ta thành tên bán dạo
đem đổi mãi vần thơ mà chẳng được chén cơm
nên hôm nay ta ganh tỵ giận hờn
khi bị buộc bỏ quên Nàng , học thứ khác
Nên người ơi!nếu gặp lại chàng thi sĩ
dệt vần thơ từ năm tháng ngược hoài
thì đừng nghĩ tại vì đã hết ý
mà có lẽ vì quá thấm đắng cay...
 

tuuthi

Thành viên
Vội vàng chi một lời trách cứ
Tóc còn xanh tình đã bạc rồi
Xót xa lời gian dối trên môi
Nghe tái tê như lời trăn trối

Một lần yêu tưởng chừng mãi mãi
Sao bỗng dưng cay đắng phũ phàng
Con thuyền nào vội vã sang ngang
Sao vội quên ta cùng năm tháng

Chỉ một lần tình đem giông tố
Như mắt môi hoen úa lâu rồi
Lời yêu xưa nghẹn đắng trên môi
Ta khắc khoải trong vùng bóng tối

Đêm hoang vắng nỗi sầu vô hạn
Gọi hồn ta cào xé niềm đau
Thương yêu chi mật đắng trao nhau
Để dấu yêu nơi nương náu

Nay bẽ bàng gọi mưa tháng sáu
Lối xưa giờ chân ướt ngỡ ngàng
Thành phố buồn phủ một màu tang
Đang lẩn quẩn đêm dài chờ sáng

Ta vẫn đi vẫn còn đếm bước
Trên nếp nhăn theo dấu thời gian
Người bỏ ta quên phận lỡ làng
Ta lặng lẽ cúi đầu... ôi tình bạc

Tôi ngồi bất động trong căn phòng trống lặng thinh như vậy có lẽ cũng lâu lắm. Tiếng đàn solo từ nhạc phẩm "Bạc tình" vẫn còn vang vọng qua tai . Vẫn ai oán, não nùng và réo rắt như "bản tình ca mùa đông". Như cơn lốc xoáy thẳng vào tim, một nỗi đau tình cờ, một cơn đau nhức nhối chợt thoáng hiện. Ngoài kia cơn mưa phùn vừa trải qua thành phố, để lại những hạt mưa, nhạt nhòa trên khung cửa, như những giọt nước mắt, cay đắng, mặn môi. Tôi ngồi đây, lạnh lẽo như một linh hồn, đang thổn thức, bâng khuâng hối tiếc một khung trời hạnh phúc xa xưa. Tôi tha thiết một giọng nói, một tiếng cười và một vòng tay một thời không đủ ấm.

Tôi vẫn ngồi đây, không ly cà phê đắng, không khói thuốc làm mi cay đắng. Một ly nước lạnh, không ánh mặt trời lắng đọng trong ly. Không hạnh phúc mong manh, không gì che chở cho một tấm thân đã một thời hoang phế. Bỗng dưng tôi thấy cổ họng mình cô đắng, như một người lạc bước giữa sa mạc hoang vu, nóng cháy khô cằn. Những lời oán trách trên thay cho những dòng nhạc vẫn còn thổn thức, đọng lại trong khoảng không gian ngắn ngủi. Thời gian dường như ngừng lại, lắng nhịp đập trong trái tim đang rã rời, hấp hối, đang thì thào những lời lẽ vu vơ:

Vôị vàng làm chi trách nhau bạc tình *
Vội vàng làm chi xót xa không đành
Giờ còn mình ta lắng nghe duyên nồng
Ôi tái tê

Vội vàng làm chi trách nhau phủ phàng *
Chỉ một lần yêu mắt môi hoen màu
Một lần rời xa nỗi đau như cào xé
Trong đêm hoang vắng ai gọi hồn ta...

Một quãng đường trần, trên những nhịp bước hoang phu đong đưa từng ngày tháng. Qua hơn một phần tư thế kỷ, trôi qua, tôi vẫn còn ngu ngơ lẩn thẩn, lang thang như người lạc lối. Đếm thời gian đong đưa qua hai chữ "bạc tình" ngắn ngủi. "Bạc tình" của Huỳnh Nhật Tân là những gì bẽ bàng, phủ phàng, lỡ làng, tái tê, cào xé. "Bạc tình" là những gì nức nở, nghẹn ngào, liêu trai và phôi pha. Là mắt môi phai màu, là thuyền không bến đỗ, là cuộc tình một lần đã cúi đầu chôn kín sầu thương...

Ngọt say tưởng chừng không bến đỗ *
Nay lối xưa ngỡ ngàng
Tìm đâu lời nguyện ước năm xưa
Sao vội vàng trách nhau phụ phàng

Người ơi tưởng chừng không nuối tiếc *
Ai trách ai lỡ làng
Thôi cũng xin cúi đầu
Khóc cuộc tình chôn kín nỗi sầu thương

"Bạc Tình" là lời tình tự chân thành, là nỗi niềm trác ẩn của một linh hồn, là lời sám hối trong đêm trường vắng lặng. Giòng lệ vẫn còn mặn đắng trên môi, vẫn còn khắc khoải trong trái tim, một trái tim rỉ ráu. Một trái tim muôn đời chỉ biết yêu người, không tiếc nuối, tiếc thương, không ngâm ngùi cho thân phận. "Bạc tình" là lời tự tình trong đêm vắng, tiếng kinh cầu chôn kín nỗi sầu thương, là những lời âm thầm vẫn còn réo gọi trong trái tim vẫn và đang rực lửa tình yêu. Một lời cầu nguyện vang trong đêm tối, thay cho lời sám hối, đang lịm dần trong bóng tối của màn đêm...

"Bạc tình" của nhạc sỹ Huỳnh Nhật Tân do ca sĩ Tuấn Ngọc trình bày .
 

tuuthi

Thành viên
Ước muốn trong anh thật giản dị, thật bình thường. Ước muốn chỉ được yêu em,một ước muốn thật buồn không lựa chọn.Như con thuyền bấp bênh giữa dòng nước ngược, anh mở cửa trái tim đón nhận em bằng một tình yêu tuyệt đối. Đứng chơi vơi giữa cuộc đời, anh vẫn yêu người dù biết rằng tình trái ngang,đơn phương sẽ không đem đến cho mình chút hy vọng nhỏ nhoi gì,nhưng dẫu thế anh vẫn thấy lòng mình hạnh phúc.

Lỗi lầm nào đã đưa anh vào những ăn năn tội tình không dứt, mặc dù đã trót yêu là thất vọng nhưng anh vẫn cứ yêu. Một tình yêu thật khác thường, một số phận long đong giữa dòng đời rẽ sóng.

Yêu em lắm cho dù mình có lỗi
Trót yêu rồi nên anh vẫn cứ yêu
Tình đơn phương anh không ước mơ nhiều
Không lựa chọn chỉ thấy lòng hạnh phúc

Tay mở rộng đón chào niềm hạnh phúc
Lòng hân hoan rộn rã chỉ yêu người
Tìm nụ cười trong giọt nước mắt rơi
Đong từng giọt nuôi tim mình vỡ nát

Dù ngọt bùi hay bao nhiêu chát đắng
Yêu người rồi anh chỉ thấy niềm vui
Dù cho đi anh không tiếc một đời
Đây số phận trót mang từ kiếp trước

Tình yêu ấy vẫn theo anh từng bước
Vẫn yêu em như từ thuở chào đời
Như nụ cười thay tiếng khóc trên môi
Bằng tất cả tấm chân tình anh nói:

Anh yêu em bằng tình yêu tuyệt đối
Bằng men say hương ấm tình nồng
Để cuộc đời không còn có mùa đông
Tình tuyệt vọng trao em và tất cả...

Như con thuyền ngược nước giữa dòng đời,tình yêu trong anh không có sự lựa chọn,chỉ là một ước muốn nhỏ nhoi. Có ai đếm từng giọt nước mắt rơi để thấy đời thiếu vắng những nụ cười? Có ai hiểu được niềm tâm sự khi hoa với bướm không cùng chung đời? và có ai biết được con tim héo hắt đã khô cạn lâu rồi vẫn tìm được niềm vui? Anh không tiếc nuối một đời, chỉ biết yêu em cho cơn giông đừng tới và mùa đông không còn tiếp nối. Đứng giữa dòng đời chỉ có anh và tấm chân tình tha thiết dành lại cho em trên những bước rã rời, và tình yêu dành cho em như từng tiếng gọi mời ru anh từ muôn kiếp.

cho dù biết yêu em là thất vọng
cho dẫu biết yêu em là khổ đau
đã trót yêu rồi xin chấp nhận
con đường đi đến chốn lao đao

xin trao cho em cả tâm hồn
cả mối chân tình dẫu đơn phương
không ai biết được tình yêu đó
chỉ có một mình ôm nhớ thương

anh chấp nhận tình yêu ngang trái
ôm mộng vàng hoài bảo, khát khao
mang ao ước không màng chọn lựa
chỉ biết rằng yêu mãi người ơi !

anh mang trọn nỗi đau chất ngất
đong từng ngày, cay đắng đời trao
nhưng yêu em vẫn thấy ngọt ngào
trao tất cả, em, tình chân thật

trong tuyệt vọng, yêu em dù lầm lỗi
cho dẫu rằng cuộc sống có chia đôi
giữa dòng đời cuộc sống mãi chia phôi
yêu em vẫn một tình nồng trọn kiếp

"Tình tuyệt vọng" của nhạc sĩ Thái Thịnh là niềm tâm sự sâu tựa bể khơi, là lời tự tình thay lời sám hối. Là "kinh tình yêu" ta ôm ấp một thời, là niềm đau lặng lẽ của một mối tình trái ngang,đơn phương."Tình tuyệt vọng" cho ta lớn khôn trong tình yêu và làm kiếp một người muôn đời chỉ biết yêu em. "Tình tuyệt vọng"với tiếng hát nức nở và vọng buồn của Đàm Vĩnh Hưng trong "ĐVH vol.9 CD" là lời ru tha thiết của một thuở yêu người,vẫn mãi mãi vang vọng trong trăm năm một kiếp con người...
 

tuuthi

Thành viên
Hôm qua cái nợ lại rình
đè lên con chữ lặng thinh giấu buồn
cuộn đời trong những thiệt hơn
mới hay cơm áo đã làm hư thân
lời buông bỗng hóa ngại ngần
không dưng bỗng hóa ra thằng bị câm
ừ thôi , thì cứ âm thầm
hết ngày cũng được chỉ ngần ấy thôi
Tội cho con chữ đơn côi
xếp vần mãi miết không xuôi được vần.

Hôm qua giữa những phù vân
nhớ quên trộn lẫn ,xa gần nhập chung
ô kìa sao chữ tương phùng
ai đem bỏ giữa ngõ cùng thương đau
để buồn tóc phải trắng màu
soi gương ủ dáng nát nhàu trong gương
thẩn thờ góc phố con đường
vô tình lá đổ rụng vương chân gầy
muộn phiền đọng lại quanh đây
đời nào còn vọng cho đầy đáy tim

Vẫn cứ phải lăn lộn,khóc cười theo cuộc sống cơm áo thôi.Đời vẫn đen tối lấn lướt khoảng riêng hồn hạn hẹp.Đã bao phen cố gắng mở toang ra mà sao cũng chỉ thấy những muộn phiền.Đời vẫn vậy lần sau mỗi nụ cười là nhấp một ngụm đắng cay.Mỗi lần quay mặt đi là những lần nuốt ngược những giọt nước mắt tủi hờn.Khi mà những nỗi đau,những vết thương lòng hằn khô lại theo mùa nên thơ bây giờ viết nghe trong lòng đầy giông bão,viết cho ta , nghe giá lạnh hồn mình ......

đêm nghe gió trở sang mùa
lạnh trong cơm áo , lạnh lùa vai cong
nửa đời nợ trả chưa xong
đôi vai còn nặng gánh gồng nỗi lo
dấu chân trên cát sóng xô
giống như ảo cảnh mơ hồ thực hư
áo cơm hành đến nát nhừ
xuôi tay có lẽ đời dư chút buồn.
 

tuuthi

Thành viên
trải suy nghĩ về giữa tiếng thở dài
thấy băn khoăn vẫn lạc loài đến tội
buông lỏng tay muốn trở về đêm tối
mới hay rằng ngày mới cũng vừa lên

vẫn tưởng như mình sống giữa lời khuyên
đem hạnh phúc xóa tan hồn tăm tối
có ai hay trái ngang nghẹn trăm lối
thả lỏng mình, rớt rụng một niềm riêng

những tưởng rằng trói được hết ưu phiền
cho lòng phố yên bình như thu sớm
đâu biết được sương mù giăng khắp chốn
xóa nhòa tan hết ưu ái trong đời

Những hẹn hò từ nay khép lại
Thân - nhẹ - nhàng - như - mây …

Từ hồi xưa cho đến bây giờ, tôi đã thích uống cà phê, buổi tối tôi cẩn thận tráng phin, lấy một lượng bột vừa đủ cho một ly đen đặc, không đường, không sữa. Tôi không thích nội trợ lắm nhưng lại có những bí quyết pha cà phê rất riêng. Bí quyết pha cà phê của tôi đủ để làm tôi mất ngủ hàng đêm khi uống cà phê của mình. Còn đối với tôi những giọt cà phê ở ngoài quán xá chỉ là thứ để ru giấc ngủ dễ hơn mà thôi. Nhấm nháp cái vị đắng cà phê, tai thì đeo headphone nghe nhạc. Tôi lặng yên đắm chìm trong những ca khúc của Trịnh Công Sơn. Và khi bản nhạc dứt cũng là lúc tôi đặt tay lên phím viết một cái gì đó. Nghe nhạc Trịnh, uống cà phê và viết, có lẽ nếu mà mọi người biết ai cũng cho rằng tôi hoặc già trước tuổi hoặc là kẻ đua đòi theo những con người lập dị ra vẻ ta đây là kẻ mơ mộng.
Tôi lấy cà phê , rượu và nhạc Trịnh làm niềm vui nhưng lại lấy cái việc viết lách làm cứu cánh của nỗi buồn. Chữ nghĩa nó cứ tuôn trào theo cảm hứng, truyện ngắn, tiểu thuyết dở dang, thơ, hồi ký ... cái gì tôi cũng viết. Nội dung câu truyện thì chẳng có gì đáng bàn còn nội dung những bài thơ, thứ mà tôi viết nhiều nhất chỉ loanh quanh một nỗi buồn muôn thuở dỗi hờn, chia tay, phụ bạc, tan tành vỡ nát nhưng không tan biến mà cái ký ức nó cứ dào dạt trở về. Lúc nào cũng là một sự lạnh lẽo cô đơn. Tại sao lại thế tôi cũng chẳng biết, tôi luôn muốn viết một cái gì đó có hậu, một kết thúc thật hay nhưng rồi cuối cùng cái dòng cảm xúc của tôi nó cứ ép những ngón gõ phím đưa về cái bất hạnh to lớn của tình yêu là nỗi đau. Tôi luôn yêu thích thơ văn, thích làm thơ nhưng không là thơ vì tôi cũng đã từng nghe nói, đến một lúc nào đó văn chương sẽ " ám " vào đời mình.
Có những lúc văn chương không làm được cứu cánh của nỗi buồn thì tôi lại mỡ những bản nhạc bay những nhạc DJ mà tôi làm ra đễ như được bay tận hưỡng theo điệu nhạc , lẳng lặng mở nick mình lên, cũng lâu rồi ko onl lại nick này người lạ cứ vô buzz liên tục, có người tôi phải vắt óc ra mới nhớ là ai và còn có những người tôi còn chẳng biết là ai nữa. Mở nick thì hàng loạt tiếng buzz vang lên, quen có, lạ có, tôi tíu tít trả lời hết. Râm ran một hồi rồi ai cũng out. Mọi thứ lại trở về với cả vẻ yên lặng vốn có của nó
Tôi lại chầm chậm với tay lấy hộp cà phê để lại được kiên nhẫn nhìn từng giọt nâu sánh nhỏ xuống đáy ly, kiên nhẫn theo nhịp đếm của kim phút để rồi lẳng lặng đưa tay gõ đoạn kết cho truyện ngắn tôi viết dở
" Anh không muốn uống hết hộp cà phê này vì nó đắng và buồn quá. Ấy vậy mà nó vẫn cứ hết nhưng anh và em thì lại không thể cùng nhau đi hết chặng đường còn lại. Chúc em vui với những niềm vui và hạnh phúc ngọt ngào "

rượu và cafe...cay và đắng
không một chút đường để bớt nồng cay
men rượu nồng hay điệu nhạc cuồng say
sao càng uống...chẳng say...ta lại tỉnh ?

người đã tìm quên bên người khác
tôi quên người bằng giọt lệ tinh khôi
người tìm quên rồi quên hết về tôi
tôi tìm quên để rồi mãi còn nhớ

1 "say tình", 1 "bốc lửa", 1 "rong rêu"
1 "bala" cho ta wên tình đắng
dẫu rượu nồng làm ta say chếch choáng
vẫn nhớ mình ôm trọn 1 vết thương

cạn rượu nồng yêu dấu gửi người thương
sao đầu môi còn thêm vị mặn
rượu nồng cay pha cafe đắng
ta say rồi ...hay khóe mắt lệ rơi ?

Ừ thì say ! Ru ta vào mộng ảo
Hơi nặc nồng ngỡ tình đã lên men
Rượu vào rồi xa lạ cũng thành quen
Cười nức nở , ngỡ như là đang khóc...
Nước mắt tuôn trào cười hã hê ....
 

Bình-Minh

Thành Viên Danh Dự
Bác "Tuuthi" này mỗi lần thấy bác là thấy nhiều u uẩn..cầu mong cho bác bớt đi buồn phiền để đừng bị đi đến cao độ như Bùi Giáng
Khi uống …”riệu” nếu đang buồn sẽ buồn thêm nhiều lắm..
Còn khi đang vui rượu sẽ làm ta vui thêm nhiều lần

Người Say

Mới hay người vô tình là u mê tột bực
Tình hư ảo xây dựng bởi trời cao?!

Người đi rồi, xa lắm biết đường nào ?
Em ở đó đã u mê thần trí
Tiền châu báu tạo bao nhiêu kì dị
Tình yêu còn rung động với trăng sao ?!

Này ta ơi ..say sưa mà thích quá
Người bảo điên ..ta vẫn chính ta
Tỉnh làm gì ?..thế giới bao la
Người cô đơn ..tim đà nguội lạnh ?

Rượu càng mạnh,,ta càng điên mạnh
Lão điên rồi …khoái trá ngất ngư
Giận là giận.. lòng mình cũng hư
Trí đã thoát ra …bờ trí tuệ!!

Lòng bát ngát ..đâu cần triết lí !
Kìa lóng lánh lệ ứa hàng châu !
Hiểu làm chi con tạo nhiệm màu
Những hạt lệ con người đày đọa ?

Rượu thêm nào..ta hỡi ta ơi
Tỉnh làm gì ..chỉ thấy chơi vơi
Đời mộng mị…cần gì tỉnh trí ?!


cảm tác sau khi đọc bài thơ "Siêu Thoát' của Hàn Mạc Tử
 

Đậu Phụ

Thành viên tích cực
Đôi lúc con người ta không hiểu nỗi chính bản thân mình.Những nỗi buồn đeo bám.Những chán nản bám víu, k tách rời.Cuộc sống trạm trổ những hoa mĩ kèm theo những buồn bã. Những buồn bã của đời người giống như những đường dao đi sai đường của những thợ mĩ nghệ.

Lại là một ngày buồn không buông tiếng.Những thứ mình phải đối diện còn tệ hại hơn một đứa trẻ chợt nhìn thấy bóng ma.

Có những thứ suy nghĩ mãi vẫn không ra. Có những điều cố hiểu mãi vẫn không tài nào hiểu được. Nhưng con người ta vẫn không buông thả được tâm hồn cho thoải mái. Mấy ai tránh khỏi áp lực , mấy ai sẽ bình yên mãi, trên môi lúc nào cũng cười và không hề bận tâm điều gì ?
BUÔNG TIẾNG THỞ DÀI !

TRÁCH CUỘC SỐNG Ư ??? ko.

Ngồi một mình, lặng nhìn những kí tự đang tuôn chảy, có cảm giác như mất thăng bằng vào chính bản thân mình. Một sự chê trách , hay một cái nhíu mày, hay một lời nặng nhẹ có thể làm tổn thương mình đến bất cứ độ nào ... (đàn bà quá chăng??)"ôi cũng là còn người cả mà"

Cười đi khi mình vẫn đủ sức để cười. Hoặc đang cười chính bản thân mình cũng được . Miễn sao là cười dù là giả dối , dù chỉ là qua loa và tạm bợ . Nhưng cười đi ! để nỗi chán nản không chiếm ngự cả trí óc. Nó sẽ giết lần mòn bản thân đấy


Ngước mặt lên trời, van xin nỗi buồn đứng đến ! Ông trời có thấy không nào ? Hay đó chỉ là những đám mây vẫn vơ bay như chêu đùa chính bản thân mình

Không có gì đâu . Còn sống nhăn răng nè .


ĐỪNG LÀM NHỮNG GÌ MÌNH K MUỐN LÀM. /




==================================
.
Bao nhiêu nắng để làm khô 1 dòng sông ?
Bao nhiêu mưa để cuốn trôi 1 sa mạc ?

Bao nhiêu đêm để giết chết 1 nỗi nhớ ?
Bao nhiêu cái hôn để đong đầy 1 tình yêu?
Bao nhiêu cái nắm tay để xóa bỏ khoảng cách ?

Bao nhiêu cái ôm để thấy ta trưởng thành ?

Bao nhiêu lời nói dối mới làm E hiểu A ?
Bao nhiêu nước mắt để được tha thứ ?
Bao nhiêu nụ cười để làm vơi khắc khoải ?

Bao nhiêu im lặng để biết ta là của nhau ?

Bao nhiêu chờ đợi để nghe dc 1 lời... ???

 
Top