Trời lộng gió, phía trước là những dốc đường hun hút xa mù.Bỗng dưng tôi nhớ Sài Gòn quá đỗi. Người ơi, có phải buổi "chiều đong đưa những bước chân đau mòn" để lang thang nghe "mùa thu bay lên trời không"... lồng lộng - đã xa...
Tôi đã chọn một lối đi không có bạn, một lối đi không có ai, và không cũng đủ lòng tin để tìm ai nữa. Đồng hành, với tôi, là khái niệm mong manh. Tôi có một linh cảm rất lạ khi nhìn những cành cây khô lá, khẳng khiu quanh khu nhà tôi sống. Tôi biết tôi không thuộc về nơi đây! Sài Gòn trong trí nhớ tôi vẫn dẫy đầy kỷ niệm... nhưng không thể hứa chắc một ngày về.
người có gặp tôi chốn đó không
nơi phiền muộn bám xanh rêu bờ tóc
người có bắt gặp tôi cũng khóc
khi đời như sông dài , rẽ nhánh , chia hai...
Cuộc sống tha phương, tất bật đời thường với những lo lắng, chán chường của bước chân di trú ,có thật nhiều lúc mơ về ngày xưa nơi xa xôi lắm đã một thời ghi bước phong trần
Hạnh phúc ? chỉ hai từ , sao ... bao la quá !
Hạnh phúc . Cũng chỉ có hai từ , sao lặn lội đến ... mòn hơi ?
Tôi muốn kể cho người nghe về nỗi buồn của thân phận tự lưu đày đời sống của mình ở một phương trời xa lạ. Tôi muốn chia sẻ cùng người về những đêm dài mất ngủ trăn trở với tương lai khi niềm kỳ vọng lớn lao từ phía gia đình là điều không thể nào cưỡng lại.
Ngày kéo ngày , tháng lại rủ tháng theo nhau cập rập ; cuộc đời ... trăm năm vẫn ngắn ngủi như chiêm bao . Dòng đời với những con xoáy tròn lo toan chẳng dứt...Đâu là lối ta đi???
ta điên hồn đã chết bao giờ
tim không còn nhịp thở bơ vơ
một đời ngu dại... nên ta đã
nhắm mắt xuôi tay... một ván cờ...
Đã bao đêm rồi nhỉ, cái cơn buồn ngủ như đã bỏ đi từ ngày ấy. Người thì mệt lả chơi vơi, cái thần trí như mơ màng đâu đó rượu nốc từng chai mà không tài nào nhắm mắt để cho cái ngủ ngự trị một đêm. Tự hại mình mà thôi! Chuyện đã qua rồi. Tất cả đã xa xôi, còn gì để mà nhắc lại. Như một ngày đã qua đi không ai có thể lấy trở lại cái thời gian của hôm qua nữa. Nói thì quá dễ. Quan trọng là có làm được như lời nói hay không! Vẫn nở nụ trên môi, vẫn nói năng linh hoạt ; Nhưng rồi cũng vẫn chỉ là ta, một con người với trái tim đã nát nhừ vì những năm tháng mà tình đời ban tặng cho.
Màn đêm như không muốn rời xa cái góc phòng nhỏ nhoi này . Mới sáng đó mà đêm đã trở lại rồi đây để bao trùm vạn vật và bao trùm ta. Cảnh vật trong đêm như muốn giấu đi cái giọt lệ ngầm trong tâm thức. Giọt lệ dâng đầy mà không thể tràn ra rèm mi mắt. Rưng rưng để nhìn thấy dòng đời như đẫm nhòa trong cái thổn thức cùng không.Nước mắt thôi đành nuốt ngược vào tim...
Có những vết thương sẽ lành bởi linh dược thời gian. Có những vết thương sẽ tự điều trị với cái ngoảnh mặt đi vào quá khứ. Có những vết thương tưởng như đã lành theo năm tháng, nhưng vẫn còn rỉ rả cơn đau, ngấm ngầm cào xé khi nhìn vào vết vá víu hằn sâu. Cũng có những vết thương còn mang nặng dấu tích của tai ương, đè nặng cái tâm tư của nỗi lòng u uất.
Viết đi, hãy viết ra những gì mà không thể nói thành lời. Viết lên những trách móc xót xa, hay những sầu thương giấu diếm. Viết để cho vơi đi những gì mà đã chất chứa dẫy đầy trong trái tim hoang này. Đừng tự dối mình, dối lòng và dối nhau. Không viết được cho hết một bài thơ dang dở. Không có câu trả lời cho giận dỗi vì đâu. Không có hồi âm những suy ngẫm lạ thường. Và không còn những đợi chờ trong khắc khoải của thời gian. Thua một ván cờ trong cuộc đời để hận sầu muôn kiếp. Lạc bước một lần là để khổ lụy đến trăm năm ...
Tất cả những suy tư đã đưa ta dần vào đêm vắng. Men rượu nồng...tiếng thở dài buốt ngực. Và trong hoang lạnh của chập chùng vắng xa, đêm lại trở về ...
Tôi đã chọn một lối đi không có bạn, một lối đi không có ai, và không cũng đủ lòng tin để tìm ai nữa. Đồng hành, với tôi, là khái niệm mong manh. Tôi có một linh cảm rất lạ khi nhìn những cành cây khô lá, khẳng khiu quanh khu nhà tôi sống. Tôi biết tôi không thuộc về nơi đây! Sài Gòn trong trí nhớ tôi vẫn dẫy đầy kỷ niệm... nhưng không thể hứa chắc một ngày về.
người có gặp tôi chốn đó không
nơi phiền muộn bám xanh rêu bờ tóc
người có bắt gặp tôi cũng khóc
khi đời như sông dài , rẽ nhánh , chia hai...
Cuộc sống tha phương, tất bật đời thường với những lo lắng, chán chường của bước chân di trú ,có thật nhiều lúc mơ về ngày xưa nơi xa xôi lắm đã một thời ghi bước phong trần
Hạnh phúc ? chỉ hai từ , sao ... bao la quá !
Hạnh phúc . Cũng chỉ có hai từ , sao lặn lội đến ... mòn hơi ?
Tôi muốn kể cho người nghe về nỗi buồn của thân phận tự lưu đày đời sống của mình ở một phương trời xa lạ. Tôi muốn chia sẻ cùng người về những đêm dài mất ngủ trăn trở với tương lai khi niềm kỳ vọng lớn lao từ phía gia đình là điều không thể nào cưỡng lại.
Ngày kéo ngày , tháng lại rủ tháng theo nhau cập rập ; cuộc đời ... trăm năm vẫn ngắn ngủi như chiêm bao . Dòng đời với những con xoáy tròn lo toan chẳng dứt...Đâu là lối ta đi???
ta điên hồn đã chết bao giờ
tim không còn nhịp thở bơ vơ
một đời ngu dại... nên ta đã
nhắm mắt xuôi tay... một ván cờ...
Đã bao đêm rồi nhỉ, cái cơn buồn ngủ như đã bỏ đi từ ngày ấy. Người thì mệt lả chơi vơi, cái thần trí như mơ màng đâu đó rượu nốc từng chai mà không tài nào nhắm mắt để cho cái ngủ ngự trị một đêm. Tự hại mình mà thôi! Chuyện đã qua rồi. Tất cả đã xa xôi, còn gì để mà nhắc lại. Như một ngày đã qua đi không ai có thể lấy trở lại cái thời gian của hôm qua nữa. Nói thì quá dễ. Quan trọng là có làm được như lời nói hay không! Vẫn nở nụ trên môi, vẫn nói năng linh hoạt ; Nhưng rồi cũng vẫn chỉ là ta, một con người với trái tim đã nát nhừ vì những năm tháng mà tình đời ban tặng cho.
Màn đêm như không muốn rời xa cái góc phòng nhỏ nhoi này . Mới sáng đó mà đêm đã trở lại rồi đây để bao trùm vạn vật và bao trùm ta. Cảnh vật trong đêm như muốn giấu đi cái giọt lệ ngầm trong tâm thức. Giọt lệ dâng đầy mà không thể tràn ra rèm mi mắt. Rưng rưng để nhìn thấy dòng đời như đẫm nhòa trong cái thổn thức cùng không.Nước mắt thôi đành nuốt ngược vào tim...
Có những vết thương sẽ lành bởi linh dược thời gian. Có những vết thương sẽ tự điều trị với cái ngoảnh mặt đi vào quá khứ. Có những vết thương tưởng như đã lành theo năm tháng, nhưng vẫn còn rỉ rả cơn đau, ngấm ngầm cào xé khi nhìn vào vết vá víu hằn sâu. Cũng có những vết thương còn mang nặng dấu tích của tai ương, đè nặng cái tâm tư của nỗi lòng u uất.
Viết đi, hãy viết ra những gì mà không thể nói thành lời. Viết lên những trách móc xót xa, hay những sầu thương giấu diếm. Viết để cho vơi đi những gì mà đã chất chứa dẫy đầy trong trái tim hoang này. Đừng tự dối mình, dối lòng và dối nhau. Không viết được cho hết một bài thơ dang dở. Không có câu trả lời cho giận dỗi vì đâu. Không có hồi âm những suy ngẫm lạ thường. Và không còn những đợi chờ trong khắc khoải của thời gian. Thua một ván cờ trong cuộc đời để hận sầu muôn kiếp. Lạc bước một lần là để khổ lụy đến trăm năm ...
Tất cả những suy tư đã đưa ta dần vào đêm vắng. Men rượu nồng...tiếng thở dài buốt ngực. Và trong hoang lạnh của chập chùng vắng xa, đêm lại trở về ...