Link gốc http://daysss.wordpress.com/2010/08/20/những-người-chụp-ảnh/
Bài này ko nói về người chụp ảnh chân chính,những nsna dc phong nhé. Các bác đọc và hiểu 1 chút cho em nhờ.
************************
Những người chụp ảnh
Ban đầu chỉ thấy buồn cười về cái trào lưu xã hội hóa nhiếp ảnh, dần dà tôi cảm thấy khó chịu. Khó chịu vì nó xâm phạm đến tự do của chính tôi, nó xâm phạm một cách thô thiển nhất, vô văn hóa nhất.
Lâu được một ngày cuối tuần nghỉ ngơi, gọi bạn butsat ra Hemingway ngồi (Hemingway là quán bia vỉa hè 50 Lý thường Kiệt). Vô tình lại gặp một hội người quen nên đành phải chung bàn. Thế là các bạn ấy lôi các loại máy ảnh ra chụp. Đến khi các bạn ấy chụp mình thì mình đã đưa tay lên che ống kính. Hành động ấy của mình rõ ràng là không đồng ý bạn ấy chụp mình. Ấy thế mà hôm sau mặt mình cũng bị đưa lên mạng…
Một câu chuyện nhỏ như bao nhiêu câu chuyện nhỏ khác liên quan đến các bạn chụp ảnh, những con người ăn cắp mang danh nhiếp ảnh. Từ chụp trong cụm chụp ảnh nghĩa là bắt lấy, nắm lấy hay vồ lấy. Chỉ một hành động vội vàng khi bắt lấy một vật. Nếu được thực hiện ở thế chủ động thì thường là các bạn cướp giật hay các bạn chụp ảnh. Ngày nay, đặc biệt là ở Hà Nội đang rộ lên trào lưu bỗng dưng thành nghệ sỹ thông qua con đường chụp ảnh. Anh nái lợn, anh cò đất, chị bán cháo lòng… Anh nhân viên văn phòng, kỹ sư máy tính, chị nhà báo, anh họa sỹ, chú kiến trúc… Tất cả sẽ đồng hạng “nghệ sỹ nhiếp ảnh” khi bỗng dưng khoác lên mình con máy ABC với ống kính XYZ và vài câu chém gió lượm lặt được từ các vỉa hè. Nếu bạn là người tham gia vào các câu lạc bộ nhiếp ảnh, hội nhiếp ảnh, nếu bạn biết chém gió thanh thoát hơn, chém thành gió ở những nơi thậm chí không có gió bạn sẽ là nghệ sỹ nhiếp ảnh lão thành. Hơn thế, nếu bạn biết dùng photoshop để chỉnh sửa ảnh bạn sẽ là nghệ sỹ nhiếp ảnh vĩ con mẹ nó đại (các bạn ngoài ngành không nên nhầm với thợ photoshop ở các tiệm ảnh nhé).
Thế giới này vốn đã quá hẹp, nó lại ngày càng bị co lại bởi các bạn “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”. Nếu các bạn ý thức được rằng khi bạn chụp một bức ảnh nghĩa là bạn đã ăn cắp của tự nhiên một khung hình. Trong khung hình đấy có thể có 100 người và liệu sẽ có bao nhiêu người đồng ý có mặt trong tấm ảnh của các bạn. Chưa nói là các bạn dùng những tấm ảnh đấy vào mục đích gì. Đôi khi tôi buộc phải đi chung trên một chuyến xe đầy các bạn “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”. Đôi khi tôi bị buộc phải nghe những câu chuyện chém gió của các bạn “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”, và đôi khi tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi có cùng quốc tịch với các bạn. Gần đây nhất, trong một chuyến đi du lịch Lào. Tôi bắt xe bus từ Hà Nội đi Vientien. Trên xe đa phần là các bạn Việt Nam có nguồn gốc Hà nội và tất nhiên cũng là “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”. Đặc điểm để nhận biết các bạn này rất dễ, các bạn thường đi thành bầy từ 5-7 con, luôn nói rất to. Nội dung các bạn ấy nói cũng thường thường xoay quanh các chủ đề “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN” hay các mẩu chuyện ở công ty, những mẩu chuyện về đồng nghiệp, những mẩu chuyện không mấy hay ho về tật xấu của người khác và tôn lên sự cao thượng của mình… Đặc điểm nổi bật hơn cả là bạn nào cũng đeo cơ số các loại máy ảnh, ống kính hằm bà lằng. Các bạn ấy không ngắm nhìn mọi vật bằng mắt mình mà bằng các loại ống tele. Các bạn ấy không lưu nhớ mọi vật bằng não mình mà bằng các loại thẻ nhờ…
Lúc đến cửa khẩu Lào, tôi nhìn thấy một cảnh tượng không thể không cảm thấy xấu hổ cho dân Việt Nam. Các bạn ấy chen chúc nhau, giẫm đạp lên nhau, chửi bới nhau ở cửa làm thủ tục nhập cảnh, mà nhập cảnh qua Lào ấy nhé ! Cách đấy vài met là cửa xuất cảnh của các bạn Lào, các bạn ấy xếp hàng 1 rất từ tốn và văn minh. Các bạn đi qua chậm chạp và nhìn các “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN” hệt như một bầy thú. Tôi cũng đứng xa nhìn với cảm giác ban đầu là xấu hổ sau dần thấy thích thú. Xấu hổ vì mình cũng nói tiếng Việt, thích thú vì được xem một bầy thú “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”, cảm giác giống như tôi đang mang một bầy thú xiếc đi công diễn tại Lào vậy. Các bạn nước Lào xem mà không chút ngạc nhiên. Ở Lào vài ngày mới thấy hết cái hay của “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”…
Bạn Tequila có 1 câu nói và một mẩu chuyện mà tôi không bao giờ quên. Bạn nói : Dường như các loại máy ảnh xịn và các loại ống tele các nước sản xuất ra để bán cho dân Việt Nam hay sao ấy nhỉ ??!! Tôi cũng tán thành với bạn về điều này. Nếu ai đấy không tin thì cứ đến Hà Nội, ngồi ở bất cứ quán cóc nào, bất cứ góc phố nào hay thậm chí vào bất cứ nhà nào. Các bạn sẽ thấy người Việt Nam tiêu thụ máy ảnh như rau muống.
Mẩu chuyện nhỏ của bạn Teq cũng liên quan đến “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”. Cũng bởi tôi hay nói với bạn về “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN” như một thú vui lúc uống bia. Có hôm bạn đến văn phòng (bạn làm ngân hàng :d) thấy ông em nhân viên bạn dạo này để tóc dài, râu chòm và quấn khăn giữa mùa hè, thế là bạn hỏi ông em “dạo này chú xài ống kính gì vậy ?” Ông em tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại “Sao anh biết ?” … Bạn Teq trả lời “Nhìn chú đương nhiên ai cũng biết nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”.
Vài dòng lúc nghỉ trưa, chúc các bạn “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN” thành công trên con đường nghệ thuật.
Hãy cho tôi một 1000 $ tôi sẽ biến bạn thành “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”.
Bài này ko nói về người chụp ảnh chân chính,những nsna dc phong nhé. Các bác đọc và hiểu 1 chút cho em nhờ.
************************
Những người chụp ảnh
Ban đầu chỉ thấy buồn cười về cái trào lưu xã hội hóa nhiếp ảnh, dần dà tôi cảm thấy khó chịu. Khó chịu vì nó xâm phạm đến tự do của chính tôi, nó xâm phạm một cách thô thiển nhất, vô văn hóa nhất.
Lâu được một ngày cuối tuần nghỉ ngơi, gọi bạn butsat ra Hemingway ngồi (Hemingway là quán bia vỉa hè 50 Lý thường Kiệt). Vô tình lại gặp một hội người quen nên đành phải chung bàn. Thế là các bạn ấy lôi các loại máy ảnh ra chụp. Đến khi các bạn ấy chụp mình thì mình đã đưa tay lên che ống kính. Hành động ấy của mình rõ ràng là không đồng ý bạn ấy chụp mình. Ấy thế mà hôm sau mặt mình cũng bị đưa lên mạng…
Một câu chuyện nhỏ như bao nhiêu câu chuyện nhỏ khác liên quan đến các bạn chụp ảnh, những con người ăn cắp mang danh nhiếp ảnh. Từ chụp trong cụm chụp ảnh nghĩa là bắt lấy, nắm lấy hay vồ lấy. Chỉ một hành động vội vàng khi bắt lấy một vật. Nếu được thực hiện ở thế chủ động thì thường là các bạn cướp giật hay các bạn chụp ảnh. Ngày nay, đặc biệt là ở Hà Nội đang rộ lên trào lưu bỗng dưng thành nghệ sỹ thông qua con đường chụp ảnh. Anh nái lợn, anh cò đất, chị bán cháo lòng… Anh nhân viên văn phòng, kỹ sư máy tính, chị nhà báo, anh họa sỹ, chú kiến trúc… Tất cả sẽ đồng hạng “nghệ sỹ nhiếp ảnh” khi bỗng dưng khoác lên mình con máy ABC với ống kính XYZ và vài câu chém gió lượm lặt được từ các vỉa hè. Nếu bạn là người tham gia vào các câu lạc bộ nhiếp ảnh, hội nhiếp ảnh, nếu bạn biết chém gió thanh thoát hơn, chém thành gió ở những nơi thậm chí không có gió bạn sẽ là nghệ sỹ nhiếp ảnh lão thành. Hơn thế, nếu bạn biết dùng photoshop để chỉnh sửa ảnh bạn sẽ là nghệ sỹ nhiếp ảnh vĩ con mẹ nó đại (các bạn ngoài ngành không nên nhầm với thợ photoshop ở các tiệm ảnh nhé).
Thế giới này vốn đã quá hẹp, nó lại ngày càng bị co lại bởi các bạn “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”. Nếu các bạn ý thức được rằng khi bạn chụp một bức ảnh nghĩa là bạn đã ăn cắp của tự nhiên một khung hình. Trong khung hình đấy có thể có 100 người và liệu sẽ có bao nhiêu người đồng ý có mặt trong tấm ảnh của các bạn. Chưa nói là các bạn dùng những tấm ảnh đấy vào mục đích gì. Đôi khi tôi buộc phải đi chung trên một chuyến xe đầy các bạn “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”. Đôi khi tôi bị buộc phải nghe những câu chuyện chém gió của các bạn “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”, và đôi khi tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi có cùng quốc tịch với các bạn. Gần đây nhất, trong một chuyến đi du lịch Lào. Tôi bắt xe bus từ Hà Nội đi Vientien. Trên xe đa phần là các bạn Việt Nam có nguồn gốc Hà nội và tất nhiên cũng là “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”. Đặc điểm để nhận biết các bạn này rất dễ, các bạn thường đi thành bầy từ 5-7 con, luôn nói rất to. Nội dung các bạn ấy nói cũng thường thường xoay quanh các chủ đề “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN” hay các mẩu chuyện ở công ty, những mẩu chuyện về đồng nghiệp, những mẩu chuyện không mấy hay ho về tật xấu của người khác và tôn lên sự cao thượng của mình… Đặc điểm nổi bật hơn cả là bạn nào cũng đeo cơ số các loại máy ảnh, ống kính hằm bà lằng. Các bạn ấy không ngắm nhìn mọi vật bằng mắt mình mà bằng các loại ống tele. Các bạn ấy không lưu nhớ mọi vật bằng não mình mà bằng các loại thẻ nhờ…
Lúc đến cửa khẩu Lào, tôi nhìn thấy một cảnh tượng không thể không cảm thấy xấu hổ cho dân Việt Nam. Các bạn ấy chen chúc nhau, giẫm đạp lên nhau, chửi bới nhau ở cửa làm thủ tục nhập cảnh, mà nhập cảnh qua Lào ấy nhé ! Cách đấy vài met là cửa xuất cảnh của các bạn Lào, các bạn ấy xếp hàng 1 rất từ tốn và văn minh. Các bạn đi qua chậm chạp và nhìn các “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN” hệt như một bầy thú. Tôi cũng đứng xa nhìn với cảm giác ban đầu là xấu hổ sau dần thấy thích thú. Xấu hổ vì mình cũng nói tiếng Việt, thích thú vì được xem một bầy thú “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”, cảm giác giống như tôi đang mang một bầy thú xiếc đi công diễn tại Lào vậy. Các bạn nước Lào xem mà không chút ngạc nhiên. Ở Lào vài ngày mới thấy hết cái hay của “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”…
Bạn Tequila có 1 câu nói và một mẩu chuyện mà tôi không bao giờ quên. Bạn nói : Dường như các loại máy ảnh xịn và các loại ống tele các nước sản xuất ra để bán cho dân Việt Nam hay sao ấy nhỉ ??!! Tôi cũng tán thành với bạn về điều này. Nếu ai đấy không tin thì cứ đến Hà Nội, ngồi ở bất cứ quán cóc nào, bất cứ góc phố nào hay thậm chí vào bất cứ nhà nào. Các bạn sẽ thấy người Việt Nam tiêu thụ máy ảnh như rau muống.
Mẩu chuyện nhỏ của bạn Teq cũng liên quan đến “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”. Cũng bởi tôi hay nói với bạn về “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN” như một thú vui lúc uống bia. Có hôm bạn đến văn phòng (bạn làm ngân hàng :d) thấy ông em nhân viên bạn dạo này để tóc dài, râu chòm và quấn khăn giữa mùa hè, thế là bạn hỏi ông em “dạo này chú xài ống kính gì vậy ?” Ông em tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại “Sao anh biết ?” … Bạn Teq trả lời “Nhìn chú đương nhiên ai cũng biết nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”.
Vài dòng lúc nghỉ trưa, chúc các bạn “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN” thành công trên con đường nghệ thuật.
Hãy cho tôi một 1000 $ tôi sẽ biến bạn thành “nghệ sỹ nhiếp ảnh VN”.