mưa saobang
Moderator
Chiều phủ dần phía cuối đường kỉ niệm, cơn nhớ ùa về man mác...
Ghé lại quán cafe quen thuộc, tấp vào góc vắng gọi ly đen để tìm lại hương vị thân quen thủa nào, bên ly đen nồng vị đắng, ta thả hồn trong những chới với mơ, khoảng ko trước mặt hiện về kí ức với những ảo ảnh thủa hồng hoang xa ngái.
Ngồi giữa đất trời, mặc cho sợi nắng nhè nhẹ miên man trên bờ vai, làn tóc, mặc con gió nô đùa trên gò má, bờ mi... khoảng khắc yêu thương ùa về níu đậu nơi khoảng hồn đang trống sự tính toan, nhoà nhạt...!!!
Từ khi nào nhỉ? Những toan tính hận thù, những lọc lừa gian dối, những đổi chác bán mua hay cả những nợ yêu tình oán ngày một đầy rẫy, chất chồng...trong cái thế giới tưởng chừng là vô can, bình an và hp kia?
Vẫn biết trần gian là quán trọ, vẫn biết đời là ngọn gió phù du...đến đi trong cõi tạm như ngọn cỏ nhành cây.
Vẫn biết thế mà sao đời vẫn thế, có chút buồn, chút ngậm ngùi cay đắng đan xen ko hỡi người?!
Chiều nhạt nắng tàn xuyên bóng mây
Ngồi nghe tiếng vọng nỗi oan đầy
Thế thái nhân tình nào có đặng
Ngả chốn ảo tình, ai hơn đây???
Ngồi nghe tiếng vọng nỗi oan đầy
Thế thái nhân tình nào có đặng
Ngả chốn ảo tình, ai hơn đây???