tôi ngại ngùng nhắc khẽ cụ, đừng hít hít nhiều... giá cà phê tăng tỉ lệ thuận mà.... cụ tỏ vẻ như hiểu ý, thôi không hít mà cứ để tự nhiên, có chỗ ra thì có chỗ vào, vâng, có lẽ thế là tự nhiên nhất, mũi sản sinh thì miệng cũng tiêu thụ được mà.... tôi hơi chết khiếp vì cái kiểu hiểu ý của cụ, tính ý kiến nhưng sao lại thôi...
" Lão về nhà treo bảng kén vợ...chẳng ma nào tới, cả con thị nở kế bên nhà cũng mê tít thò lò thằng chí phèo... chả thèm ngó ngàng gì đến lão.... Trong tim đau thoáng một chút dỗi hờn, lão giận cuộc đời lão sao mà đen thui, chả bì được với mấy thằng bạn cùng làng, đứa nào cũng bắt cá 2 tay 2 chân, thế mà gái nó theo ầm ầm,... còn lão, tài hoa là thế,.. phong lưu là thế, ... mà phải chịu cành phòng không cô quạnh...đêm nào nằm cũng thấy lạnh, đời này sao toàn gái chành... bực không chịu được.."
Vâng, tôi hiểu rồi, cảm giác của cụ, chuyển đổi nhanh chóng, từ cái sự ham hố sang sự cô đơn, từ cái sự cô đơn lại sang sự ham hố treo bảng kén vợ, mà tự cái sự ham hố ra mặt lần hai lại gây nên bị cánh phụ nữ chê bai, mà từ cái sự chê bai lộ liễu lần đó mà cụ trở nên hờn dỗi, than trách cuộc đời như lần này.... những dòng thơ ơi, đơn giản mà đẹp, sự thật là vậy, thơ vẫn là vậy, cái sự thật làm nên nét đẹp và cái hay của thơ, và nếu đi sâu vào cái sự thật sau bài thơ... ta cảm thấy chẳng muốn đọc bài nào nữa hết.... ôi, tôi phải học cách chấp nhận thôi, vì còn muốn yêu thơ và còn rất yêu thơ.... Tôi cố gắng hỏi tiếp :
" Cụ hờn dỗi, giận đời như vậy, sao câu kế tiếp của bài thơ ấy lại là..."
Cụ chen ngang lời tôi :
" Ừ thì giận đời,...nhưng mà giận chẳng được bao lâu,... thì con thị nở bỏ thằng chí phèo... hê hê..."
nhìn nụ cười hí hửng trên khuôn mặt già nua của nhà thơ, tôi biết chiều nay số đề sổ con gì, chắc chắn là nó, số 75 !
" Thế nà... bé Nở vào nhà lão nộp hồ sơ,... tuy bé ấy chưa tốt nghiệp lớp 1 nhưng lão cũng không cần vợ mình học thức cao quá làm gì....lão chấp thuận ngay,... hẹn hò sớm tối, bụi chuối sau nhà cũng bỗng nhiên kết trái đơm hoa, ..."
Tôi nghĩ đến cái tiện nghi ấy, còn gì đẹp hơn hình ảnh đôi tình nhân cùng ngồi bên bụi chuối , trước mặt cái ao, vừa nói chuyện vừa ăn chuối, ăn chuối xong lại vứt vỏ cho cá trong ao,.. ăn hết rồi mà thèm thì lại với tay..hái chuối mà ăn tiếp, ôi, mô hình nuôi trồng tiện nghi quá xá.... đáng cho nền nông lâm nghiệp nước nhà biểu dương....
Nhà thơ lão làng mơ màng đôi mắt, miệng thầm thì kể tiếp
" ngay ngày đám hỏi, thì lại xảy ra một chuyện...."
" Chuyện gì vậy cụ???" tôi tò mò...
" Bé Nở đã trót mang giọt máu của thằng ku Chí Phèo lâu rồi mà lão không biết, vì còn là con gái nên bé ấy cũng không dám nói .... ngày đám hỏi, do cái áo mặc hơi chật nên lão với bà con xóm làng mới sinh nghi...."
" ôi, đúng là trớ trêu thật..." tôi tặc lưỡi có vẻ tiếc một cái gì đó đang êm đẹp mà bỗng xảy ra chuyện trái ngang....
" Thế là bé Nở mắc cỡ với xóm làng, bỏ trốn đi biền biệt, lão tìm nàng khắp nơi,... buồn lòng nên làm những bài thơ... râu tóc không cắt.... mà bóng nàng vẫn không sao thấy được nữa."
Ngập ngừng đôi chút , từng dòng nước mắt cụ Hoà trào ra lặng lẽ,... những tiếng nấc như tiếng đứa trẻ, đúng là một hình ảnh mới mẻ, làm động lòng không biết bao nhiêu kẻ qua đường,từ kẻ ngồi sát bên tường, từ dân lao động bình thường đến dân ăn lương nhà nước....
"Thị Nở,...THị Nở ơi, dù em ở nơi đâu anh quyết bắt em về cho bằg được, anh không quên được em đâu...anh vẫn nhớ từng chiều ngồi ăn chuối bên ao, từng chiều lột vỏ chuối cho em ăn,.... và anh biết, mình yêu em nhiều lắm...."
Nói đến đó, do quá xúc động trong lòng, cụ Hoà té ghế, xỉu ngay tại quán cà phê " Bụi Sài Gòn "... tôi huy động lực lượng cứu thương đưa cụ vào nhà nghỉ.5 phút sau, cụ tỉnh lại bên cạnh cô y tá xinh đẹp mang tên Mỹ Hạnh, cụ bảo với cô y tá rằng cứ 5' phút là lại phải xỉu một lần, cô y tá trẻ người non dạ, nghe lời cụ dạy và hứa sẽ chăm sóc cụ hàng ngày....
Tôi lặng lẽ trở về, không nói được lời từ biệt với nhà thơ tôi yêu mến, bới cụ bị lãng tai sau vụ ấy, chẳng còn nghe đc lời ai ngoài cô y tá ấy nữa...
HẾT