Trà dư, tửu hậu nói chuyện tầm phào

Juniperus

Thành viên
Các bác ạ, tôi cho rằng mong ước sống trong môi trường văn minh, hiện đại và đầy chất thi tứ vốn dĩ là nhu cầu công chính của mỗi cá nhân! trong đời sống sự tương tác hiện sinh giữa mỗi cá thể với môi trường lúc thì quá, lúc thì hụt, lúc thì mộng mị chả thấy được gì và nảy sinh cuộc sống muôn màu là thế .

Tôi, xin phép mở topic trong cái xó xỉnh hoang vu này, nơi mà vẻ đẹp cây cảnh ít ảnh hưởng đến nó nhất, để tôi và các bác (những người thích tán gẫu, chém gió) vào sinh hoạt cũng là sự tôn trọng không làm ảnh hưởng chuyên môn của các topic ngoài kia; để chúng ta là những bam(spammer) tử tế !

Nội dung topic sẽ là những mẩu chuyện bất kỳ, any lĩnh vực và nên có "hồn" nghĩa là có chứa triết lý hoặc bài học tối thiểu cũng phải ăn/ngủ/đxx/ị một cách văn minh, khoa học; nội dung ko vi phạm nội quy diễn đàn là được

Mỗi mẩu chuyện, người đăng có thể đưa bình luận cá nhân về bài học thực tiễn càng hay, nếu có phản biện của người khác thì tiên lễ hậu binh tuỳ cơ ứng biến, nếu thấy bất lực thì đánh bài chuồn chứ không tội gì té nước sôi vào mặt nhau, đích đến cuối cùng vừa có bài học từ cái n-g-u của ông khác lại đạt cấp độ chém gió mọi thể loại, xứng đáng được thêm mỹ danh Tuỳ Phong sau tên nick, ví dụ Juniperus TP, Ratthichbonsai TP, NguyenQuangHung TP, LnVinh TP, Kim Vẩu TP, Ngọc Côi TP...

Xin mời góp truyện, và những bình luận và không nên nhấn Cảm ơn lăng nhăng!
 
"...cuộc sống muôn màu..."Hông hẹn mà gặp ở đây cái "sự buồn cho đen -bạc".
Chả là hôm qua đi húi tóc Cô bé chủ tiệm bảo :"Tóc bác muối nhiều hơn tiêu quá rồi hay cháu giúp Bác 'phế muối phò tiêu'để bác hồi xuân đôi chục tuổi bác nhé!".Tôi cười :"Bác lại thích bỏ quách chút tiêu còn cố sót lại để muối hoàn toàn cho nó lạ...".
"Hổng được đâu bác ui!Cháu chỉ có thể bôi đen cho dù trắng cở nào chứ chẳng thể từ đen làm cho trắng ...được".Câu trả lời của cô bé chủ tiệm tóc đến giờ vẫn cho tôi chút buồn buồn "trong dạ"...
 

galuquoc

Thành viên
Hay đó anh. Có lẽ trên diễn đàn này chắc nhiều người hút thuốc phải ko ạ. Tôi xin kể mẫu chuyện trong lúc tửu hậu.
Tác dụng tiêu cực: Người bạn tôi vốn hút thuốc, rất nhiều. sau khi lấy vợ thì bỏ thuốc lá, tôi hỏi tại sao thì hắn trả lời là: Tình cờ đọc ở đâu đó tác dụng rất nguy hiểm ảnh hưởng đến người khác đó là 90% phụ nữ ung thư cổ tử cung do người chồng nghiện thuốc lá. Có liên quan gì nhau ko nhỉ?:-" tôi hỏi thì hắn nói tự mà suy nghỉ lấy, còn các bạn nghỉ sao?
Tác dụng tích cực: Mới đây đọc báo vụ nổ ở Hà Nội tôi cũng thấy hút thuốc lá rất là có lợi (chắc hiếm lắm), Chiều cùng ngày 19/3, trong lúc rảnh rỗi, anh Thủy ra ngoài vỉa hè để hút thuốc thì thấy anh Cường đang chuẩn bị đồ nghề cắt phá khối kim loại lúc sáng. Định châm thuốc, anh Thủy phát hiện mình không mang theo bật lửa nên chạy vào nhà, đi lên tầng 2. Vài phút sau, tiếng nổ long trời lở đất phát ra. http://dantri.com.vn/xa-hoi/vu-no-o-ha-dong-nguoi-khieng-vat-nghi-bom-thoat-chet-nho-cai-bat-lua-20160320223259128.htm
Hú hồn, anh ấy thoát chết nhờ thói quen hút thuốc lá.
Một chút tầm phào cho vui. mời cả nhà tiếp tục.
 

huanpv

Thành viên
Hay đó anh. Có lẽ trên diễn đàn này chắc nhiều người hút thuốc phải ko ạ. Tôi xin kể mẫu chuyện trong lúc tửu hậu.
Tác dụng tiêu cực: Người bạn tôi vốn hút thuốc, rất nhiều. sau khi lấy vợ thì bỏ thuốc lá, tôi hỏi tại sao thì hắn trả lời là: Tình cờ đọc ở đâu đó tác dụng rất nguy hiểm ảnh hưởng đến người khác đó là 90% phụ nữ ung thư cổ tử cung do người chồng nghiện thuốc lá. Có liên quan gì nhau ko nhỉ?:-" tôi hỏi thì hắn nói tự mà suy nghỉ lấy, còn các bạn nghỉ sao?
Tác dụng tích cực: Mới đây đọc báo vụ nổ ở Hà Nội tôi cũng thấy hút thuốc lá rất là có lợi (chắc hiếm lắm), Chiều cùng ngày 19/3, trong lúc rảnh rỗi, anh Thủy ra ngoài vỉa hè để hút thuốc thì thấy anh Cường đang chuẩn bị đồ nghề cắt phá khối kim loại lúc sáng. Định châm thuốc, anh Thủy phát hiện mình không mang theo bật lửa nên chạy vào nhà, đi lên tầng 2. Vài phút sau, tiếng nổ long trời lở đất phát ra. http://dantri.com.vn/xa-hoi/vu-no-o-ha-dong-nguoi-khieng-vat-nghi-bom-thoat-chet-nho-cai-bat-lua-20160320223259128.htm
Hú hồn, anh ấy thoát chết nhờ thói quen hút thuốc lá.
Một chút tầm phào cho vui. mời cả nhà tiếp tục.
:DTưởng chỉ UT vòm họng thôi chớ... té ra các cụ toàn húp lẩu!
Vợ em nó cũng tiến bộ ghê, cưới về biết Chồng hay hút thuốc là cấm tiệt món lẩu. Nó còn vỗ về em thế này: Lẩu cho vừa gia vị rồi ko cần thêm gia vị nào khác nữa. Thế là cái "nhất..." phải vất xó.
 

Juniperus

Thành viên
Câu truyện của bác Trunggialai chứa đựng triết lý mỹ thiền rất sâu xa, qua câu truyện tôi tự hỏi: Đã có cái dấu hiệu nhận diện được màu sắc khác nhau giữa Đen và Trắng rồi, nhưng cái gì làm cho màu sắc khác nhau? Có lẽ chung quy bởi cái anh conmắt của mỗi người, và thời khắc khác nhau. Vậy cái gì conmắt của mỗi người, mỗi thời khắc khác nhau? Chắc là do cái tâmcảm lúc ấy, của con người ấy khác nhau, và mắt chẳng qua chỉ lấy mẫu thông tin trong hiện thực để tâm cảm soi xét mới quan trọng. Vậy kết luận nên chăng Đen và Trắng chẳng qua là kết quả của sự ứng xử trong xã hội và tâm cảm sinh ra mà thôi. Thế mới có truyện trớ trêu vẫn màu ý mà có người bảo Đen, có người lại bảo Trắng.

Đến tiếp theo câu truyện của bác Galuluoc, cái Đen & Trắng lại được khẳng định, hút thuốc trong trường hợp này thì có lợi, nhưng trong trường hợp khác lại có hại. Và đôi khi cái hại đó nếu nhận ra chỉ đơn giản điều chỉnh đi 1 chút, ví dụ như với ông nào hút thuốc thì thôi ăn lẩu, hoặc phải đeo khẩu trang khẩu trang lúc thưởng thức phụ nữ để tránh làm hại bạn tình. Còn nếu cấm tiệt không được hút nữa thì lại mất đi một sắc màu của cuộc sống mất rồi. Vốn dĩ cuộc sống là đầy rẫy các sự thưởng thức thú vị .
 

Juniperus

Thành viên
Tai Trâu
Càn tạo bởi Jur 24/3/16.

Thằng Tai Trâu nhẽ đương nhiên là bạn Jur, năm nay vừa tròn bốnsọi. Nó cũng vẫn được xếp vào U50 cái tuổi dở ông, dở thằng nhưng cũng đã trải mùi đời thăng giáng lưng voi má chó; thị thành đầy sắc màu nhưng ồn ào, nhạt nhẽo và đầy may rủi, vội vã xô đẩy nó đến với hội nhạc nhẽo để được xướng danh Tai Trâu thay cho cái tên thánh Thẩm Ngọc Hùng mà cha nó đặt mang đầy hoài bão của già hói khi nó bắt đầu quấn tã.

Cái tên Tai Trâu với đa số nhân dân ngờ nghệch, là cái tên kém đẹp bởi người được đặt tên theo dạng súc vật, nhưng với lũ bạn đồng giao thì chữ Trâu lại mang hàm ý khác, nó là sự cần cù, mang đầy sức mạnh dai dẳng để thưởng thức cho đến khi thẩm thấu được cái đẹp thì thôi, nhớ lần đầu Tai Trâu sưu tầm được đĩa của Stacey Kent thì nó miệt mài nghe từng giai điệu, tua đi tua lại rồi viết viết lời dịch đặng cố tìm từng nhịp thở mang hồn ca sĩ và 2 tháng liền vẫn công việc ấy, lầm lũi, chẳng thấy phiền khi nhân dân ca thán.

Tai Trâu có đôi tai rất thính, lại có cảm nhận con tim vô bờ với âm nhạc và gái theo không đuổi hết bởi ở nó có cái sâu thẳm cần khám phá dưới vỏ ngoài lạnh nhạt, chảnh cún và khó tính; dường như với gái khi gặp Tai Trâu sẽ khởi nguồn từ kích động? vì dai lìu tìu đa phần đong gái theo cách quỵ lụy, chiều chuộng, và chăm chăm tìm cách nhảy ngay vào chim bướm với Tai Trâu thì không, sự khác biệt đó làm gái tò mò rồi chui vào bẫy lúc nào chả biết. Với Tai Trâu chơi món nghệ thuật nào cũng cần sức khỏe, thanh đạm nhưng không ít lãng mạn, nhạy cảm và sang quý.

Lâu rồi không gặp, nhân đầu năm rảnh rỗi vác zái rong ruổi cùng Tai Trâu mới chứng kiến thẳng chả này khen người khác; nhân dân được khen đều ánh lên khuôn mặt rạng rỡ, mũi phổng như bánh dày 18. Thằng chả thường làm câu "Bộ dàn này nhiều tiền quá" hoặc "Máy nghe của cụ hay quá".

Sau này, Tai Trâu mới thổ lộ, bọn trọc phú tai trâu nó làm gì có lỗ tai thưởng thức cái đẹp đâu ông, nó chỉ thích khoe của ra ngoài để che đi con tim yếu đuối, chúng có biết đâu thưởng thức là cho chính mình và cho Chúa thấy, ông xem bọn Tây Lông đẳng cấp nó giát vàng bồn cầu, đeo ngọc vào chỗ kín chứ đâu có lộ tơ hơ ra mặt tiền? khen nhiều tiền cho bần nông nó khoái và cũng là quan điểm phung phí chả nên gảy Piano cho trâu nghe; còn tôi khen máy nghe nhà cụ hay là khen đôi tai người tay chuyên, là sự cảm phục của kẻ thưởng thức đối với người biết thưởng thức.

Văng vẳng đâu đó tiếng chó sủa trăng, và những lời khen của Tai trâu lạnh ngắt cứa vào những giấc ngủ mộng mị.

------
@cô Kim Vẩu vào bam nhạt nhẽo vô hồn; nhẽ cô câm đi còn hay hơn, chẳng lẽ cô không ưng khi được xướng tên chỉ ngai bên cạnh con Ngọc Côi? :-??
 

Hinoki

Thành viên tích cực
Phải Tai Trâu có đàn cừu ở Phan Rang, mỗi năm thịt 1 con đãi tất niên hội vnav không lão Ju?
 

Juniperus

Thành viên
Công nghệ hay sự lừa dối?

Thường thấy Audiophiler lìu tìu, đua đòi tai trâu không có khả năng kiểm soát cảm thụ âm nhạc nên cũng chẳng xác định được mục tiêu của cuộc chơi phải là sự thưởng thức và cảm nhận người ca sĩ qua những cung bậc cảm xúc chi tiết, tách bạch, cách điệu, rung động nhất giữa Người với Người qua âm thanh - đó cũng như là sự phẫu thuật dùng đôi tai để cắt xẻ âm hình người ca sĩ muốn truyền tải tương tự những miếng Phile có khuôn hình chi tiết nhất; muốn vậy thì người vận chuyển (Transporter) cần độ trung thực nhất, ít nhiễu nhất và tất nhiên người vận chuyển trông phải lịch thiệp, sạch sẽ, trung thực và bảnh bao luôn được quý mến hơn loại bẩn thỉu, nhếch nhác, lôi thôi và gian xảo. Dàn máy, chính là người vận chuyển!

Tai Trâu rất quái, trong nghe ngóng hắn đạt đến ngưỡng tự thưởng thức cho chính mình và bỏ ngoài tai những dư luận của nhân dân, cái này làm tôi rất cảm phục ở hắn, có đặc điểm dễ thấy nhất đa số các Philer đều mắc tính "giận dỗi" khi bị người khác "cá chê" hoặc đá vào chỗ hiểm u tối. Tai Trâu thường không chê, mà chọn thái độ lạnh nhạt đến vô cảm trong các sinh hoạt; chẳng là một lần tôi chứng kiến có 1 hãng nổi tiếng của Đức đưa ra một sản phẩm mới và tay phóng viên mới phỏng vấn CEO của hãng này, có đoạn "Chúng tôi nhận ra rằng, thói quen nghe nhạc của con người đã thay đổi, Giờ đây người nghe quan tâm hơn tới nhạc tính và tình cảm trong giai điệu của mỗi bản nhạc, thay vì phân tích sự chính xác và chất mộc trong âm thanh".

Cả nhóm ồ lên hoan hỉ, thán phục chuyển sang háo hức chờ đợi để test sản phẩm mới, để lên kế hoạch sắm mới; còn Trai Trâu ngồi im trầm ngâm, chờ sau một hồi nó mới cất giọng tôi muốn mua lại mấy món cũ của Hãng nếu các ông muốn nâng cấp. Quá lạ, tôi hỏi: Sao không chờ mua sản phẩm mới ra hả anh bạn? nó cười nhạt rồi khẽ thầm thì, ông đừng đặt tôi vào cùng với bọn kia như vậy là xỉ nhục tôi đấy! tôi lặng đi trong giây lát, nhẹ tênh, rồi xoa dịu - ừm chúng mình thanh bạch, tiêu tiền là cách thể hiện văn hóa.


-----
@Hinoki: Có nhiều nhân vật lắm, sẽ kể nhiều thú chơi qua các mẩu truyện đời; cuộc sống rất thú vị và luôn có nhiều nét mỹ lung linh huyền ảo để khai thác. Bạn đã sinh hoạt VNAV vậy có bình luận gì về việc Tai Trâu nghe CEO của hãng nói xong là quyết định việc quay lưng phủi đít tẩy chay hàng mới chăng?
 

Hinoki

Thành viên tích cực
Nói chuyện hi-end rất khó khi không cùng cảm nhận. Vì nó có 2 yếu tố vật lý và cảm tính luôn song hành. Nhưng em cảm nhận Ju đã đến cảnh giới xa khi chơi với Tai Trâu.
Với Hinoki thì nghe headphone từ ipod là hay nhất mọi thời đại. Nên nếu có cơ hội nhặt hàng rẻ đề mốt như lão TT kia thì em cũng nhặt.
Vnav có 12 cung hoàng đạo, 12 lão ấy có lý khi dùng lý thuyết đấy xây dựng ngôi nhà vnav.
Nhẽ có dịp đàm đạo với lão Ju nhỉ!
P/s: còn 1 khái niệm khác với transporter là transformer đúng không nào?
 

Juniperus

Thành viên
Tai Trâu đã bị shock nặng khi nghe chính mồm lão CEO phát biểu, công nghệ dù cao tuyệt đến đâu, hay giẻ rách liu tìu phải nhắm đến mục tiêu tối thượng là "Tái tạo sự trung thực đến tỷ lệ 1:1". Nghĩa là Ca sĩ nghẹn thì truyền tải nghẹn, chua thì truyền tải chua, mỏng thì truyền mỏng, độ mỏng dày và màu sắc của âm hình phải hướng đến sự trung thực nhất, muốn vậy cần độ chi tiết độ mịn nhất, không có can nhiễu trong từng Bit dữ liệu chuyển đổi.

Chuyện ca sĩ hát hay, hát dở, hát khô hay ngọt ngào gì đó là do người nghe đánh giá;công nghệ sẽ giúp cho việc mang cô ca sỹ và toàn bộ môi trường nhạc cụ, hòa âm phối khí đến với người nghe. Hãng nọ đã chạy theo cái thị hiếu bình thường của lìu tìu, đã can nhiễu vào các Bit đồng nghĩa với họ đã làm méo mó âm gốc!

Tai Trâu nghe được định hướng công nghệ này, đã nhận ra bộ mặt giả dối của công nghệ đồng thời lộ rõ bản chất của hãng nọ đã không còn nỗ lực cải tiến để đạt độ trung thực nữa, những thế hệ sau sẽ có can nhiễu và thậm chí của thua chất lượng của những thế hệ trước chưa can nhiễu. Và, hắn chọn cái trung thực hơn ở bản cũ với giá rẻ hơn, thay vì mua một sản phẩm bị làm méo với giá cao hơn! đẳng cấp ở chỗ này.
 

Juniperus

Thành viên
Anh 3H

Tình cờ đến với thú "chơi" cây cảnh rồi những bài viết có lúc nặng, lúc nhẹ, lúc cao trào đến tóe lửa nhưng vẫn ẩn chứa trong đó một sự trong sáng, rong ruổi đi tìm cái đẹp để đến giai đoạn tiếp sau: "Sự thưởng thức".

Trong số đó tôi đã gặp anh Ba! Diễn đàn CCVN không gần, cũng chẳng xa nhưng khá vô cảm và lạnh lùng vốn dĩ chỉ là khơi nguồn cho giao thiệp đời thường, và đôi khi thì văn vẻ sẽ là liều thuốc đắng hoặc sự ngọt ngào đến lố bịch tôi đã trải qua những cung bậc này, để rồi được gặp anh Ba, được ngắm nhìn tâm hồn sâu thẳm nơi anh qua những hình hài bonsai đang phát triển để rồi được nghe tâm sự của một "ông già" đã trải qua biết bao thăng trầm, công nhận anh Ba là một người có khả năng thẩm thấu và cảm nhận thế giới quan tuyệt vời, khác hẳn với những gì thể hiện trên diễn đàn; sự tình cờ gặp gỡ rồi được sinh hoạt cùng anh chốc lát, nhưng thực sự quý giá và để nhớ mãi.

Cái nhớ nhất là một hình ảnh người thầy giáo, sự cẩn trọng và gần gũi đến kinh ngạc giữa người với người, tính nhân bản phi thường lan tỏa; anh Ba cũng là một Singer (ca sĩ) có chất giọng khàn tuyệt vời đầy rung cảm; cái mộc mạc của Country & Jazz như đặc quánh, trầm ấm và âm trường rộng lớn như bao phủ như làm anh lớn rộng hơn bao giờ hết và làm cho tôi nhớ, đôi lúc đến cồn cào và phải bốc máy lên gọi cho anh. Giờ đây thôi, trong tĩnh lặng tâm thái nhẹ nhàng và chậm rãi quá, âm nhạc đang định hướng tôi và đồng cảm hoàn toàn với Vũ Thành An cho tâm sự trải qua ngay trước mắt trong "Bài không tên cuối cùng"; người nghệ sỹ ấy tôi cho là rất nhân bản ông đã trăn trở 26 năm để rồi chợt nhận ra cái tầm thường, cái tôi cá nhân rất lớn và sự nhìn nhận khổ đau của mình có thể sẽ lan tỏa lớn, dai dẳng lên một người khác để sau này nói lên lời xin lỗi cuộc đời; 26 năm cảm nghiệm đủ dài cho một đời người, nhưng dẫu sao cũng là sự may mắn khi nhận ra ưu nhã của thế giới này với khối Tình của ông.

"Bây giờ sống ở tuổi này, tôi hiểu ra rằng tôi không thể mang theo bất cứ một điều gì ra khỏi thế giới này và tôi lại cảm nghiệm được rằng tất cả tình yêu mà tôi thu thập được trong suốt 70 năm qua thành một khối tình. Tôi có thể mang theo khối tình đó với tôi, khi lìa thế giới này" ~ Vũ Thành An.

Âm nhạc dứt, tôi nhớ anh Ba kèm với cái khung cảnh nơi xứ lạ - tôi chỉ còn cảm thấy anh và được nghe anh nói về cái tâm cảm của anh khi chơi cây, anh kể cho tôi nghe bức tranh sống động của người chơi cây khi đã về hưu ở cái tuổi chỉ còn chục năm nữa sẽ bắt đầu khó cắt tỉa, uốn éo, ... để tôi hiểu phía trước có thể lắm tôi sẽ gặp mà không nhận ra và hơn hết để tôi có thể không hối tiếc; tôi ngồi đây so sánh lạ kỳ giữa bài học đời của Vũ Thành An, của anh Ba và chợt thấy nếu sống giàu tính triết mỹ sẽ rất đẹp;

Khi vận vào làm cây cũng tiến xa rất mau lẹ, bởi rằng sự thưởng thức bao giờ cũng vượt ra ngoài thú chơi. Tôi cho là "tạo tác phẩm đẹp" sẽ khác hoàn toàn với "thưởng thức tác phẩm đẹp"; ở cái vế đầu chỉ cần nghệ sỹ có khả năng thưởng thức trung bình kèm việc giao tế với những người thưởng thức giỏi để lấy mẫu và cái cây bonsai sẽ bị người tạo ra nó định hướng; còn thưởng thức thì ngược lại, chúng ta sẽ thông qua một số nghi lễ nhất định như chỉnh ngay ngắn chậu cây, mặc một bộ đồ rộng rãi, có một khung cảnh tĩnh lặng, hít thở sâu và giữ sự thư thái... sau đó đắm chìm vào hình tượng nghệ thuật trong điêu khắc sống để hình tượng ấy có bối cảnh rộng mở dẫn chúng ta đi; nói cách khác khi thưởng thức chúng ta sẽ bị vẻ đẹp mỹ thuật của bonsai định hướng.

Cuộc sống chứa đựng muôn vàn vẻ đẹp xung quanh ta, vấn đề chúng ta có đủ chậm rãi để nhận ra chúng hay không thôi? Nguyện cầu cho anh Ba an bình, giàu sức khỏe và cháy mãi niềm đam mê nghệ thuật của mình...

Jur, 2016
 
Top