Lỡ hẹn phần 2

oshikakan

Thành viên mới
Chi ngồi đợi Duy gần điểm chờ xe buýt. Quá giờ, trời bắt đầu đổi gió, sấm rền om khắp chốn kéo những tia chớp nhằng nhịt. Chi không quan tâm lắm mưa gió, Duy đã hẹn nàng cùng đi xem phim, không hiểu sao lúc ấy có một thứ hi vọng ảo tưởng nào đó len lỏi trong nàng khiến nhịp tim rạo rực. Từng dòng xe cộ lướt qua thật vội để trú mưa hay đến được nơi mong muốn, nàng vẫn không thấy Duy. Trời bắt đầu mưa, mưa xối xả không kịp tránh, từng hạt mưa nặng trịch cứ nhằm mắt môi mà hắt thẳng và nàng khóc, cái niềm tủi hờn vu vơ mà nàng không bao giờ có quyền chạm tay tới, tin nhắn của Duy vừa kịp đến:
- Mưa rồi, em đừng đợi nữa, anh không đến được, xin lỗi em!
Nàng lờ đi dòng tin nhắn đó. Bằng một thứ niềm tin vô căn cứ, nàng nghĩ Duy sẽ đến. Nàng đợi, và Duy đến thật, sau 2 tiếng đứng mưa tầm tã. Đêm muộn và đường rất vắng. Bàn tay nàng cóng lạnh còn màu môi nhợt đi, làn da xanh tái thoáng ẩn hiện dưới ánh đèn vàng vọt. Nàng gần như lả đi, Duy ôm chầm nàng, người chàng cũng ướt hết thảy, ánh mắt lộ một tia hoang mang lúc nhìn nàng. Chàng đã gây ra chuyện gì vậy? Tại sao trái tim lỡ nhịp không đúng chỗ và nguội lạnh không đúng người? Những cảm xúc thế này phải kết thúc, kết thúc ngay càng sớm càng tốt - Duy nhủ lòng.
Trời ngớt mưa dần, Chi vẫn ghì nép trong vòng tay Duy. Duy nói với nàng, giọng như dỗ dành:
- Để anh đưa em về. Cảm lạnh mất!
Chi vẫn yên lặng chờ Duy nói tiếp. Duy thở hắt, giọng trầm lại khác thường:
-Chúng ta đừng gặp nhau nữa. Em hiểu ý anh không?
- Em chẳng hiểu gì cả. Sao lại không gặp nữa? Giữa chúng ta có gì cần chấm dứt à? - Chi hỏi dồn dập, giọng quyết liệt hệt cái ánh mắt xoáy sâu vào Duy. Đáp lại Chi, mắt Duy chợt rực lên, rọi thẳng vào gương mặt nhợt nhạt nhưng giọng chàng lại điềm tĩnh lạ:
- Em không giống bất cứ cô gái nào anh từng gặp. Thậm chí không ai hiểu anh như em. Em không ngại hẹn anh cafe, nhắn tin hỏi anh nếu em thấy nhớ vì em thích anh, đúng chứ?
- ...
- Anh không phải là người nhút nhát đến độ để em phải chủ động hết lần này đến lần khác như vậy. Chỉ là những lời em muốn nghe, anh đã từng nói với một người khác. Anh xin lỗi.
Một thoáng hẫng hụt khiến Chi bất chợt rời khỏi vòng tay Duy. Thì ra chàng đã có một nơi để nhớ thương, có chốn để trái tim đập khác bình thường ít nhất một nhịp. Vậy thì tại sao giờ này Duy lại có mặt ở đây, cùng Chi , để nàng vùi vào vòng tay chàng mà tìm chút hơi ấm của yêu thương? Tại sao lại cùng Chi vui cười, chuyện trò quên trời đất trong những buổi hẹn cafe? Tại sao lại để tim nàng lỡ nhịp vì cái ánh mắt rừng rực khác thường đó? Vậy thì người con gái kia với Duy là gì? Nàng đối với Duy là gì? Bao nhiêu câu hỏi bất chợt ập đến mà giọng nàng bình thản đến khó tin:
- Vì cô ấy nên tối nay anh mới bảo em đừng đợi?
- Sinh nhật cô ấy, anh quên mất...
- Rõ ràng là anh thích em, sao lại phải tự dối lòng mình?
- Em nói đúng. Anh vì em mà không thể nào dành tâm trí cho việc gì khác. Trước đây anh chưa từng vì ai mà phát điên lên như vậy. Nhưng...
Duy chưa kịp nói hết câu, Chi đã ngăn chàng bằng một nụ hôn còn vương hơi lạnh - nụ hôn mang mùi ích kỉ của một con tim đang khao khát có lấy yêu thương không chỉ trong phút giây vụt lóe:
- Không nhưng nhị gì cả, anh là của em!
**
Duy và Chi đều giống nhau - làm thương tổn nhau hết lần này đến lần khác nhưng nhất quyết không chịu quay đầu. Dù Chi biết mình ích kỉ đến mức độ nào và ngày phải buông tay Duy nhất định sẽ đến, nàng có cam lòng hay không thì sự thật vẫn sẽ như vậy. Vì lẽ đó nàng nhất định phải tìm bằng được một lí do để có thể buông tay anh theo cách dễ dàng nhất.
Duy và Chi đã yêu nhau bao lâu rồi? Có thể gọi đó là tình yêu không? Có ai biết nàng là người yêu của Duy đâu, họ chỉ biết cô gái đó. Duy hay ôm nàng trong vòng tay mà trầm giọng lại:
- Sao em lại dại khờ đến thế chứ?
Ừ, nàng biết là mình dại khờ lắm, dại không để đâu cho hết khi cứ bám riết lấy những yêu thương tạm bợ nhưng lại không biết phải làm cách nào để thoát khỏi vòng vậy dại khờ ấy, Cứ mỗi lần Duy cố đẩy nàng ra, nàng càng muốn lại gần, càng muốn nhìn thấy chàng, muốn nghe giọng chàng trầm lại khác thường như thế. Lời Duy nói ra không ngọt ngào ru tim nàng ngủ quên, luôn luôn đắng xót. Chàng nói rằng những xúc cảm của cả nàng và chàng sẽ phải chấm dứt vào một lúc nào đó, nó sẽ không quá xa xôi và vào ngày ấy, nàng sẽ là người đau khổ nhất, chứ không phải là chàng. Nhưng rồi sau rất nhiều dằn vặt, chàng vẫn chưa có cách nào rời bỏ Chi, chàng cũng cần Chi như chính Chi cần chàng. Duy sợ nàng ngã đau và chàng - người gây ra nỗi đau ấy, người vẫn chưa thể nào hết yêu nàng bằng mọi cách sẽ không thể bình yên bên một người nào khác. Chàng sẽ tìm, tìm cho ra một lí do để cả Chi và chàng có thể buông bỏ nhau dễ dàng nhất, bình yên và ít đau đớn nhất.
Suốt hai năm qua, Chi và Duy ở cạnh nhau lặng lẽ, cái sự lặng lẽ nhiều lúc tưởng như vô hình nhưng Chi chấp nhận. Những buổi hẹn hò muộn sau lúc chàng đã làm trọn bổn phận là người yêu bên cạnh cô gái đó. Chi đủ hiểu Duy dằn vặt mình thế nào sau những buổi hẹn hò như thế. Dù Duy yêu nàng, chàng không thể nào rời bỏ cô gái đó. Có lẽ sẽ khiến nhiều người thắc mắc nhưng cô gái đó từ rất lâu đã coi Duy là chỗ dựa lớn nhất và duy nhất của mình. Vả lại, với Duy, người con gái đó cũng giống Chi đã trở thành một phần cuộc sống của chàng dù không phải tình yêu, đó là tình thương, là tình thương.
3. Cái tin Duy sắp kết hôn không làm Chi ngạc nhiên. Ừ, phải kết hôn chứ, Duy và cô gái ấy đã đính hôn từ trước lúc chàng gặp Chi kia. Duy không nói nàng cũng biết. Duy không báo cho nàng, nàng vẫn biết. Cái gì nàng cũng biết, cái gì nàng cũng tự nhủ mình sẵn sàng mà sao ngay bây giờ, sau lúc nghe cái tin ấy nàng lại thấy mình chới với đến mức độ này?
Suốt từ lúc quen Duy, Chi luôn tự nhủ mình phải tìm bằng được một lí do để hai người có thể buông bỏ nhau nhưng rồi những buổi hẹn hò cùng Duy, đắm chìm trong hạnh phúc cùng chàng, cùng nhịp tim rạo rực hơn, nàng quên mình là kẻ thứ ba phá đám, quên rằng cả nàng và Duy đều quá sai lầm trong mối quan hệ này, có lỗi với nhau và cả người con gái đó. Có lẽ Duy cũng vậy nên khi những cảm xúc ấy tạm xa rời, Chi càng bẽ bàng, càng khổ đau, dằn vặt.
 
Top