Chia sẻ & cảm nhận.

mưa saobang

Moderator

Có những nỗi lòng khó nói thành câu...

Có những niềm riêng muốn cùng chia sẻ...
Có những điều vẫn thầm lặng lẽ...
Chút bâng khuâng mình em với đêm về...

Trăng chênh chếch mơ màng, ghé nhìn khung trời nhớ với những mộng mơ, suy tưởng và rung động, lắng nghe nhịp trái tim đều đặn… khi ngoài kia vẫn nhộn nhịp người qua lại, vẫn chộn rộn bộn bề: Cuộc sống!...

Có khi nỗi nhớ len lỏi khó tìm trong địa hạt của phù du, của tan biến vụt tan, nhớ đấy, rồi quên đấy, cứ thực hư như cõi vô thường nào vậy, phân định những trạng huống tình cảm ấy thật khó sao, thực tại vẫn mang những tâm tư mới, những tình cảm song linh, định hình và kết thúc trong huyền bí, khiến ngay cả người sở hữu nó cũng không biết đâu là dấu hiệu của sự thành thật, hay đấy chỉ là mộng tưởng hàm hồ?

Chỉ biết những vu vơ kia là tồn tại, không phải thoáng chốc trong lựu đỏ tàn canh, mà hiện thân trong những tư tưởng không thoáng đạt, nụ cười khó hiểu, cái lắc đầu dĩ vãng, rơi mộng vàng trong gác khuya heo hút, rối bời hay át ướt trong giấc mơ ban ngày?!
 

centimet

Quản lý mới
Bình yên là nơi ta về..




Đôi khi ta mệt mỏi, ta mong tìm được chốn bình yên của riêng mình, ta mơ ước đạp tung không gian , xoay bánh xe thời gian lăn tròn mải miết theo những kỉ niệm ngọt ngào đã qua . Những ngày chỉ có nụ cười khúc khích sau những hàng cây nghiêng nghiêng xoay theo nắng, những ngày chỉ có nụ hoa rực rỡ nở tung trên những ngọn đồi xa xa. Ta nhớ, ta nhớ từng thứ một những thứ tưởng chừng như vô cùng vụn vặt và bé nhỏ, ta tưởng mình không còn nhớ, ta tưởng mình đã quên...........quên thật rồi...........và nay ta tìm lại tìm mãi những bình yên khi thơ bé....1 miền ký ức...an nhiên tự tại......

Nơi bình yên là nơi ta nhớ................

Ta nhớ những ngày tháng đã đến và đi, ta nhớ những người đến bên cuộc đời của ta, họ đến rồi lại đi. Có đôi khi chỉ là một thoáng lướt qua nhau, có lúc lại dừng chân thật lâu, rồi họ lại đi mất, thỉnh thoảng họ trong số họ để lại cho ta sự hụt hẫng nuối tiếc, đôi khi ta thầm mong níu chút mong manh của khoảnh khắc lại để gần họ hơn..........Người ta hỏi tôi họ là ai, thì.....họ là họ chứ là ai, họ không phải là tôi, họ là họ, họ là những người xung quanh tôi, họ không có tên, nhưng tôi phân biệt được họ trong số đó, tôi dựa vào sự quan trọng của họ trong trái tim tôi. Từng ngăn từng ngăn một trong tim mình, tôi dành để cất những kí ức của họ với tôi, tôi dành cất những yêu thương mà tôi dành cho họ, và chỉ họ và tôi được biết mà thôi. Có đôi khi họ không biết........tại sao ư, tại vì tôi không muốn nói ra cho họ biết. Yêu thương đâu cần lời nói đúng không ......................

Ta nhớ những nơi ta từng đi qua, trong cuộc hành trình bất tận của ta. Ta từng tự nhủ với bản thân rằng, ta là lữ khách lang thang trên sa mạc cháy bỏng hằng mong tìm được ốc đảo cho riêng mình. Mỗi ngày mỗi tháng nơi ta đi qua, từng chốn từng nơi, từng lúc ta dừng lại, ta đều giữ.........nhưng có những nơi làm cho ta không thể nào quên.....mỗi lúc ta đi xa ta lại càng nhớ. Nhớ nơi đó da diết, nhớ một cách lạ lùng, đôi khi ta không lý giải được vì sao ta nhớ. Người ta bảo, khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn ( Tiếng hát con tàu - Chế Lan Viên ). Ta bật cười, đất không có tâm hồn, mà chỉ có tình người mới làm cho người ta nhớ, ta chợt hiểu rằng, ta nhớ vì rằng nơi ấy có người mà ta yêu thương.

thân
centimet
 

centimet

Quản lý mới


muốn bóp nó chết đi trong đôi tay vô tình của thơi gian hay cố vun đắp , nuôi dưỡng nó bằng những giọt lung linh kỉ niệm .Liệu có đầm chồi xanh mát tâm hồn hay lại hóa ra những chiếc gai khô khốc bén nhọn ... khắc sâu vào tim để cả cuộc đời , mỗi khi chạm vào ...tim ta lại buốt.

QUa ngày đến đêm , qua đêm đến ngày...lặng lẽ. Chỉ có ta và mi....Nhớ.
 

hathanhvinh

Thành viên tích cực
Ôi nổi nềm vẫn là nổi nềm, hãy nhìn thẳng và đổi mặt cùng hắn, sẽ để lại sau lưng!!! (phụ nữ sinh ra trái đất ..... là đều ko tưởng nhe bạn), cố lên centimet.
 

mưa saobang

Moderator

Được & Mất.

Nhân có top vu vơ của huynh nothink, sao bang xin được chia sẻ cùng các huynh đệ cảm nhận của mình và một chút gì đó được gọi là Giác Ngộ khi đến nhà một cô bạn thân có chút công việc và gặp được một vị sư cũng ở đó, saobang lại gần ngồi nghe thầy nói chuyện và saobang cũng mạn phép xin được ngồi luận bàn về cs của 1 đời người. Saobang có hỏi thầy là:


Thưa thầy. Con người sinh ra Được và Mất gì?

Thầy mỉm cười rồi bình thản trả lời.

Trên đường đời, chúng ta thường phải gặp cả hai điều: được và mất, hay nói cách khác, lợi lộc và lỗ lã. Dĩ nhiên, khi được lợi thì người ta thỏa thích, vui mừng. Nhưng đến khi lỗ lã thì phiền não bắt đầu khởi phát. Nhiều trường hợp lỗ lã quan trọng làm cho người ta loạn trí, lắm khi đưa đến cảnh quyên sinh mạng sống, nếu không còn chịu đựng được nữa. Chính trong những hoàn cảnh tương tự, ta phải biểu dương tinh thần dũng cảm và giữ tâm bình thản, không để quá chao động. Trong lúc vật lộn với đời sống, tất cả mọi người đều phải gặp những lúc thăng, lúc trầm, và chúng ta phải sẵn sàng chịu đựng, sẵn sàng đối phó, nhất là trong nghịch cảnh.

Mất một vật gì, tất nhiên ta cảm thấy buồn. Nhưng chính cái buồn ấy không giúp ta tìm lại được vật đã mất. Ta phải nghĩ rằng ai đó có thể hưởng vật kia, mặc dầu họ hưởng một cách bất chánh. Ước mong người ấy được vui vẻ, an lành và hạnh phúc. Hoặc giả ta có thể tự an ủi: "Ðây chỉ là một mất mát nhỏ nhen, không quan trọng." Hoặc giả ta có thể chấp nhận một thái độ triết lý cao thượng: "Không có gì là 'Ta', không có cái gì là 'Của Ta'".
Ta phải dũng cảm chịu đựng những lỗ lã, thua thiệt, mất mát. Phải đương đầu với nó, và như câu "họa vô đơn chí" diễn tả, nó có thể đến một cách đột ngột, từng đoàn, từng đám đông, chớ không đơn độc. Ta phải điềm tĩnh đối phó, với tâm Xả hoàn toàn, và nghĩ rằng: đây là cơ hội vàng ngọc để thực hành đức tánh Xả ly cao thượng này.


Trong cuộc sống... Sinh, trụ, dị, diệt là điều đương nhiên đối với vạn vật trong cõi ta bà này. Ai nhận ra chân lý ấy, quán chiếu sâu sắc về sự sống và cái chết cũng như luật nhân quả thì sẽ sống tử tế. Những người sống một đời an nhiên, thường nghĩ đến tha nhân, chia sẻ nỗi khổ niềm đau của mọi người thì đến lúc ra đi họ Được nhiều người đến tiễn trong tiếc nuối...

Đó là cái Được con ạh. còn cái Mất thì con hãy nghĩ ngược lại những gì ta vừa nói thì đó sẽ là cái Mất. Nhưng cái mất ở đây ko đơn thuần như ai đó đánh mất 1 món đồ, mà bao hàm sâu xa hơn là bản chất của 1 con người. Đừng bao giờ đánh mất CON NGƯỜI trong mỗi chúng ta.

Cám ơn thầy. Con đã Ngộ ra nhiều điều.

Một chút giận hai chút hờn, lận đận cả đời sao cũng khổ.

Trăm điều xả, ngàn điều bỏ, thong dong tất dạ thế mà vui:-*.

 

tbmgroup

Thành viên
nguoirungbh
Trả lời: Chia sẻ & cảm nhận.
Xem xong tâm hồn "đóng lặng"...
Về với rừng đi Lan ơi!

Hai người quen nhau hả?

Lâu lâu mới có cảm nhận đầy cảm xúc nhỉ. Có cũng hay. Vổ tay.....
về với BÌNH đi lan ơi@};-
 

centimet

Quản lý mới
Cent nguyện ăn phụ đầu heo..he he

thử đi , coi lý thuyết này có đúng hong.



tình yêu..






Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.

Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn phải trân trọng vì điều đó.

Tình yêu là khi bạn lấy đi tất cả mọi đam mê, cuồng nhiệt, lãng mạn mà cuối cùng bạn vẫn biết rằng mình vẫn luôn nhớ về người đó.

Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.

Người bạn tốt nhất là người mà bạn có thể ngồi cùng ở bất cứ đâu, cùng đung đưa mà không nói một lời, để khi bước đi, bạn lại cảm thấy như đã nói hết mọi điều.

Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là bạn cũng sẽ không biết bạn đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.

Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.

Có một vài thứ mà bạn rất thích nghe nhưng sẽ không bao giờ được nghe từ người mà bạn muốn nghe, nhưng nếu có cơ hội, hãy lắng nghe chúng từ người nói với bạn bằng cả trái tim.

Ðừng bao giờ nói tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử. Ðừng bỏ cuộc khi bạn cảm thấy vẫn còn có thể đạt được. Ðừng nói bạn không yêu ai đó nữa khi bạn không thể rời xa họ. Tình yêu sẽ đến với những người luôn hy vọng dù họ đã từng thất vong. Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian. Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi. Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười là tồn tại mãi. Hy vọng rằng bạn sẽ tìm ra người đó.

Ðôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ. Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến nơi nào mà bạn thích, hãy là những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời. Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn và đủ tiền để mua quà cho bạn bè.

Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác. Một lời nói vô ý là một xung đột hiểm họa, một lời nói nóng giận có thể làm hỏng cả một cuộc đời, một lời nói đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng, còn lời nói yêu thương có thể chữa lành vết thương và mang đến sự bình yên.

Tình yêu bắt đầu bằng cách yêu con người thật của họ, chứ không phải là yêu họ như yêu một bức tranh bạn vẽ ra, bằng không bạn chỉ yêu sự phản chiếu của chính bạn nơi họ.

Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ. Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người chung quanh họ.

Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.

Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.




thân

thân
Centimet
 

centimet

Quản lý mới
liên lạc qua YM thôi bác Bình ơi!

Nhứt cự li , nhì tốc độ..Cent thấy bác cự li tốc độ có thừa...

hihi...:-*mơ về cái đầu heo!
Centimet
 
Top