Viết cho bạn. Cho tôi và tặng tuuthi huynh

mưa saobang

Moderator

Trong mỗi chúng ta ai cũng có cái Tôi của mình, đôi khi ta vô tình hay cố ý đưa cái Tôi lên cao và tự coi nó là quá lớn nên đã tự làm chính mình khổ đau. Đôi khi cần hạ mình xuống và mở lòng ra để lắng nghe những tâm tư của muôn loài, hơi thở của cuộc sống... có như thế ta mới dễ dàng cảm thông cho đời, cho những nỗi khổ niềm đau của con người. Ta sẽ nhìn đời bằng đôi mắt trí tuệ, đôi mắt thương mến
.



"Tôi sẽ nhìn bạn, bạn sẽ nhìn tôi và hiểu rằng trong tôi có bạn trong bạn có tôi, tôi biết trong bạn cũng có những lúc sai lầm, vì những nỗi niềm chưa được giãi bày, giờ bạn muốn nói, muốn tâm sự muốn chia sẻ. Tôi sẽ lắng nghe bạn vì tôi biết trong tôi cũng đã từng có những lúc như bạn, cũng muốn tìm một người hiểu mình lắng nghe những tâm tư hoài vọng của mình. Tôi biết trong bạn cũng có hạt giống của tình thương, lòng vị tha nhưng vì những lí do nào đó mà hạt giống yêu thương của bạn không được tưới tẩm tốt tươi. Tôi muốn nói với bạn trên đời này đau khổ là cung bậc cảm xúc của con người đừng để những cảm xúc giết chết trái tim yêu thương của bạn, vì tôi biết có những lúc bạn buồn, cảm thấy lòng bực bội rồi tự nhiên thờ ơ lạnh nhạt, đối xử nặng nề với mọi người, hãy kiềm giữ năng lượng u ám và hạt giống xấu trong người đừng cho nó phát triển bạn nhé! Bạn và tôi sẽ cùng hướng về một con đường"...


Và như thế năng lượng tình thương trong ta sẽ phát khởi để chuyển hoá những khổ đau, bất hạnh, những nỗi oan ức của con Người. Ta sẽ cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn an vui hơn hạnh phúc hơn khi những nỗi khổ niềm đau của Người được chuyển hoá một cách an bình...
Hạnh phúc là cho đi, lắng nghe để thấu hiểu...:x:x:x
 

tuuthi

Thành viên
Trót lỡ cầm lòng vay chút nghĩa
đành thôi ! muối mặt nhận niềm đau
nẽo đời vắng ngắt chừng hoang phế
lầm lũi chiếc thân giữa nghẹn ngào...

Ừ nhỉ , hình như cuộc đời nó có những ngã rẽ , những con người , những hoàn cảnh , mà trong một chừng mực nào đó , ta gặp gỡ , ta chia sẻ , đi chung với nhau trong một đoạn đường và hình như cũng rất ngắn ngủi thì phải .

Để rồi, khi màn đêm buông xuống , chợt giật mình " Hình như có một cái gì đó vuột khỏi tầm tay , có một ai đó vừa đi khỏi đời ta "
Rồi, tự trách móc mình , tại sao vậy ? Tại sao lại để chuyện đó xảy , tại sao , tại sao và tại sao ... Ôi muôn vàn câu hỏi , muôn vàn ý tưởng nó cứ dồn nén cào xé trong ta , để rồi ta chẳng biết phải làm gì , cứ vậy phó mặc cho số phận , phó mặc hàng đống câu hỏi bù nhù ,rối bời tưởng như không thể nào gỡ được ..

Rồi thì sao , chẳng sao cả . Có phải vậy không?có phải mọi thứ lại qua đi như chẳng có gì xảy ra ? Nó đã để lại trong trái tim ta một vết xước không bao giờ lành được , để lại trong tâm hồn ta một nỗi nhớ khôn khuây .

Và, ta vẫn cứ cố phải sống thôi , vẫn cứ cố ngẩng cao đầu mà sống với cuộc đời thôi , để cố quên đi những kỷ niệm buồn vui , những cuộc tao ngộ tình cờ , những người quen biết bất ngờ ...và cả những lời nói dù nhỏ nhẹ nhưng làm đau lòng nhau .

Đứa bé sơ sinh khóc ngất trong chiếc nôi lạnh lẽo. Giọng gào thét của nó đã lả đi vì mệt. Không ai nghe, hay nói đúng hơn, là không ai muốn nghe; mọi người đều mãi miết làm công việc của mình, cuộc sống tất bật mà. ...Tiếng khóc của nó nhỏ dần, nhỏ dần, rồi tắt lịm giữa muôn ngàn thứ âm thanh hỗn tạp xung quanh. Thấy chưa, nó nín rồi, đứa bé nín rồi, đâu cần ai dỗ mà nó cũng nín đấy thôi. Cứ đề nó khóc mệt thì tự khắc sẽ nín, hơi đâu mà dỗ.Và cứ thế,đứa bé cắn răng chịu đựng cơn đau, vì nó biết có khóc nữa cũng chẳng ai dỗ. Đời đã dạy nó phải nín lặng trước những nỗi đau.

Thôi cứ ráng đi hết con đường mình đã chọn.Để mai này nếu ta có gục ngã bên lề đường thì ta vẫn hãnh diện vì đã làm được tất cả cho người ...

Có những khoảng trống mà khi nhìn vào thấy hun hút sâu không lối thoát .Có những khoảng trống mà cứ như người lỡ tay làm tuột sợi dây gàu, đứng tần ngần chưa biết phải làm sao .Có những khoảng trống vắng lặng như đêm đen, chỉ có tiếng nhạc trầm lắng là người bạn duy nhất chưa rời xa . Có cả khoảng trống lạnh buốt trong cơn mưa chiều bước trên vỉa hè, giọt nước rơi trên tay không biết đó là nước mưa hay nước mắt .

Có những khoảng trống của quay quắt cuồng điên . Để thấy mình muốn một lần thét gào, xin đừng quỵ ngã tôi ơi! Có những khoảng trống mà tiếng cười lạnh lùng của chính mình cứa vào tim . Để thấy từ lâu rồi mình trong trạng thái đóng băng như thế này .Có những khoảng trống mà ngay đến tiếng gõ bàn phím máy tính cũng trở nên gượng nhẹ hơn .

Có những khi tôi thấy mình khờ dại ,cho tâm tư vào khoảng trống hư vô những gì tôi đang tự mơ chuyện quá xa tầm tay ...Trên trời xanh mây trắng thật hững hờ !có những lúc tôi nghe lòng bỡ ngỡ, tự vu vơ với ngày tháng ngu ngơ. Cơn xoáy đời đưa tôi về thực tại, mới biết mình thật sự vẫn cô đơn, buồn có vơi hay vẫn ở trong hồn ...chờ thu đến tôi đếm tàn xương lá, gió về qua cho rớt những cánh buồn, rơi xuống đời chôn kín một cành hoa, mai xa rời sẽ còn ôm kỷ niệm, dù đó là kỷ niệm chẳng tròn vui .

Có những khi như có mà như không, cõi mênh mông cảm xúc thật muôn ngàn thiết tha chăng là tình của con người, nhưng ...có ai vùng đời không lầm lỡ, và chân dung là một bến vô thường, nếu hôm nay tôi là người lạc bước, mong mai sau đừng có kẻ như tôi, bởi lòng người khó ai đo bằng thước, và ảo huyền chỉ ở chốn khói mây, giọt long lanh vẫn ở khoảng vơi đầy, hay chỉ là như những giọt mưa bay ,chiều sâu tâm hồn trọn niềm u uẩn, còn chút gì cho mãi đến ngàn sau...hay những khi như có mà như không !

Sự mênh mang của trời cao đất rộng, là xẻ chia mưa nắng với hai mùa ...là thuỷ chung của trời đất từ xưa, riêng cõi người niềm đau vạn chia lìa, mộng và thực không bao giờ chung cuộc ...trải đau thương làm áo cho đêm về !những ngậm ngùi gói tròn trong dâu bể, để muôn đời còn thắm một cơn đau !

Ta ngửa cổ tu từng ngụm rượu nồng. Rượu đắng ngắt như đêm...

Nhói lòng đau ... Tâm cạn kiệt ... bên vực bờ ngồi khóc .

Những mảnh sao trên trời hú gọi linh hồn nghệ sĩ, bước chân đời vẫn đang trĩu nặng bởi những nhọc nhằn lẫn khuất nơi bờ vai.

Chiếc phao-đời-ta-làm được những gì ?.?.?.

Đêm hút sâu những âm thù của quỷ. Nhập nhoằng những câu thơ trá hình nơi tâm hồn. Ta như con trâu hì hục kéo cày giữa chí kì đông vụ.

Những nét nhăn rách ra nơi khuôn mặt nông điền , ta soi vào gương. Con quỷ và chàng hoàng tử giành nhau tấm áo.

Chấp nhận miệng đời chê trách...chấp nhận tất cả những nỗi đau người dành cho ta...

Mê mải chối từ những sự thật. Ta đã biến mình thành một mũi tên phóng đi giữa trời giông bão tố. Mũi tên không quay đầu lại, nhưng một ngày kia sẽ găm vào cát bụi...

Em có bao giờ nghĩ nếu ta đọc được những dòng em viết sẽ ra sao...?

Ta không biết mình đang nói với mình hay đang nói với em ? Hay đang biện minh cho những dòng chữ ta viết cho em ? Ừ, thì ta nói với đêm. Đêm tàn nhẫn trong sự im lặng vĩnh hằng.

Em có bao giờ là người gieo hạt...ươm mầm ?

Chợt hiểu ra rằng những gì ta đã làm là vô nghĩa...

Chưa bao giờ những câu văn chạy lan khắp thân ta như dòng máu nóng. Ta trêu trọc cả con thạch sùng để đánh lừa mình cho thời gian mau về sáng. Một nỗi sợ hãi vô cớ bùng lên... Một nỗi sợ ... Bao trùm lên tất cả ...trời sáng ta là ai ???

Đời xé Tôi trăm ngàn mảnh vụn
Thơ vá đời muôn vết ngược xuôi
bung đứt chỉ đời Thơ mưng mủ
ghìm cơn đau vãi giấc mơ hoang

Đau thắt tim,có còn gì để viết,khi chữ nghĩa không đủ nguồn năng lực để tỏ bày.
Rượu men cay, vòng tay lả lơi đàn bà nhưng không thể trở thành dòng suối trôi đi hết u phiền.Sao vẫn là nghẹn ngào tiếng nấc nuốt ngược vào tim.
 
Top