Thơ uẩn khúc, chợt hoá thành ngông dại
Vần u hoài chẳng ngần ngại buông lơi
Danh thi sĩ? ...hừ không! câu nhắn gởi
Vết đau kia, nỗi dịu vợi riêng mình
Hồn mắc cạn giữa đôi bờ luân lý
Thơ trở mình từng ý rớt đau thương
Cho tê tái gom lại mơ hoài tưởng
Cảnh nhân gian lại giao hưởng thi vần
Thơ khốn đốn để rồi mai dãy chết
Ai liệm dùm những dấu vết thơ xưa
Ta hoá đá, chẳng viết gì được nữa
Chỉ nụ cười một nửa trả nhân gian
Ta hốt lá đắp từng ngôi mộ nhỏ
Xác thơ tình đám lá đỏ vùi chôn
Thả giấc mơ xuống dòng sông nước lớn
Dạt trôi đâu? cơn sóng gợn, bạc tình
Từng dòng chữ viết cho người, giá lạnh
Bút chợt buồn, bút cô quạnh nằm co
Màu mực nhạt, xoá những ngày xưa đó
Trả cho ta ...những rạn vỡ..một thời!
Vần u hoài chẳng ngần ngại buông lơi
Danh thi sĩ? ...hừ không! câu nhắn gởi
Vết đau kia, nỗi dịu vợi riêng mình
Hồn mắc cạn giữa đôi bờ luân lý
Thơ trở mình từng ý rớt đau thương
Cho tê tái gom lại mơ hoài tưởng
Cảnh nhân gian lại giao hưởng thi vần
Thơ khốn đốn để rồi mai dãy chết
Ai liệm dùm những dấu vết thơ xưa
Ta hoá đá, chẳng viết gì được nữa
Chỉ nụ cười một nửa trả nhân gian
Ta hốt lá đắp từng ngôi mộ nhỏ
Xác thơ tình đám lá đỏ vùi chôn
Thả giấc mơ xuống dòng sông nước lớn
Dạt trôi đâu? cơn sóng gợn, bạc tình
Từng dòng chữ viết cho người, giá lạnh
Bút chợt buồn, bút cô quạnh nằm co
Màu mực nhạt, xoá những ngày xưa đó
Trả cho ta ...những rạn vỡ..một thời!