Thương cảnh đời nghiệt ngã..!!!

tuuthi

Thành viên
"Không còn con sông nước dâng tràn lên bãi bồi.
Anh về quê em khắp nơi như là biển khơi.
Chập chờn mái tranh ngôi lên giữa ngọn triều dâng,
những đàn gà con chơi vơi đứng nhìn trời xanh."

Những cơn bão hung hăng tấn công vào miền Trung , đổ ập lên bờ như một loài thủy quái muốn nuốt trửng, muốn vồ vập tất cả, càn quét để tất cả đã trở thành bình địa, như không còn sự sống. Chưa lúc nào thấy những con sông dữ tợn hung hăng tàn nhẫn bằng lúc này. Không còn thấy đâu cả những chiếc thuyền giăng câu bắt cá chỉ thấy tiếng gào thét hăm dọa của nước, hòa lẫn những tiếng khóc than, vật vã của những người còn lại. Lũ cướp đi tất cả, cướp đi một phần đời, hay chẳng còn gì, chỉ còn lại hai bàn tay không, chỉ còn lại vòng tay trống rỗng...

"Bao ngày trôi qua lũ cao lại dâng nữa rồi,
không còn nhận ra tiếng ai đi tìm người trôi.
Mẹ ngồi dưới mưa tay ôm ấp trẻ lạnh câm,
xóm làng chìm trong bao la những nỗi đau này."

Những đôi mắt thất thần của trẻ thơ còn loang nước mắt đang tìm kiếm mẹ, đang tìm kiếm cha, tìm kiếm những người thân đã bị lũ cuốn đi ở một nơi nào đó, cành cây nào đó, hay mái nhà nào đó.... tìm, khóc... nhưng chỉ hoài công vì không còn gặp ở đâu được nữa. Tất cả đã mất hút trong lòng nước. Người đàn bà cô độc, ôm hy vọng trong tim hay muốn đánh lừa nỗi đau mình nên ngày ngày cứ trải tấm khăn ngồi lặng lẽ với đôi mắt ráo khô, không một giọt lệ trên má, ngồi chờ người chồng và những đứa con bất chợt trở về. Người đàn bà bế con, bất ngờ bị lũ đánh bật cuốn ra xa không kịp kêu lên, chỉ kịp quay mặt nhìn đứa con bé bỏng đang may mắn được người đàn ông xa lạ giữ trong tay một lần sau cuối, trước khi bị nước cuốn đi, chìm vào những con nước dữ...

Người đàn ông ôm xác con đã chết từ mấy hôm đang nghiến răng, bật khóc vật vã, người đàn bà mặc cái áo đẹp nhất cho đứa con bé nhỏ, đang nằm bất động trên cánh tay như không muốn buông ra để đặt xuống hố đất vừa đào xong. Đứa bé nằm dưới hố đất, không áo quan, không hòm gỗ, chỉ có những đóa hoa quăng phủ lên xác như muốn ướp hương thơm lần cuối mà người mẹ có thể làm được trong lúc này. Những cơn bão nguôi giận, nước đang từ từ lùi ra xa, tàn nhẫn quay ra biển, bỏ mặc những tiếng khóc than rên rỉ, gào thét, mặc những xác người trôi lềnh bềnh trên sóng nước, trong những góc xó của đổ nát, trên những ngọn cây... hay phơi thây trên những mái nhà hoang vắng lặng.

"Ôi! Nước lũ dâng cao, nước lũ dâng cao,
dâng theo bao nỗi sầu đau.
Ôi ! Nước tràn bờ đê, nước tràn bờ đê,
tan thương khắp một miền quê."

Trong những ngày này,khi nghe bài hát "Quê em mùa nước lũ" của nhạc sỹ Tiến Luân,trái tim tôi đau như trăm ngàn mũi dao đâm vào tim, tôi đau với cái đau của người mẹ lang thang đi tìm con mình. Tôi đau với cái đau người đàn bà mất chồng, mất con chỉ còn lại một mình. Tôi khóc cho những đứa trẻ bất hạnh không còn ai. Tôi khóc thay cho người đàn bà trải tấm khăn trên cát ngồi chờ những đứa con quay trở về, người đàn bà với đôi mắt ráo hoảnh nhìn vào đám đông như không nhìn gì cả. Người đàn bà với trái tim khô héo đang chết dần vì chờ đợi...và tôi, tôi khóc cho những người đàn ông với những bước chân mệt mỏi, thất thểu đi tìm xác vợ, xác con....

"Bên bờ đê cao mái tranh tạm che kiếp người.
Ơi đồng bằng ơi ! Biết bao thân phận nổi trôi.
Còn một trái tim ai ơi nhớ lại miền Trung
nhiễu điều mà thương dân ta lắm nỗi đoạn trường."

Những cảnh thương tâm đang lần lượt chiếu trên màn ảnh nhỏ, những cảnh thương tâm nhất của Việt Nam trong những ngày qua , những chuyện thương tâm như tận vực sâu của khổ đau, của bể nước mắt như đã lấn át tiếng bom, tiếng súng của những vùng đất sa mạc nóng bỏng đầy gió bụi, ở một phía khác của địa cầu...Mong lắm...mong lắm những tình người đến với nhau trong cơn lũ này

Đã lâu không viết một cái gì, chữ nghĩa, hồn thơ như mỏi mệt với cái thời tiết bất thường, có những hôm nắng oi ả, nắng đến mờ cả mắt khi bước ra ngoài, nắng làm khô gẫy cả sợi tóc, nắng cháy da thịt thế mà mấy hôm nay trời mưa như trút nước làm giật mình trăn trở...

Mênh mông biển nước vỡ loang
Giọt buồn mẹ rớt bàng hoàng nỗi đau
Dập dềnh trên sóng buồng cau
Ngày lành hẹn sẽ đưa nhau qua cầu

Gìơ đây trắng cả còn đâu
Chỉ còn dòng lũ đục ngầu hung hăng
Gia tài dòng lũ cuốn phăng
Tóc cha thêm bạc ánh trăng hao gầy

Lại sắp có lũ thường diễn ra ỡ miền Trung,của những tỉnh thành không may bị quét sạch nhà cửa, tài sản cũng như nhận chìm xuống giòng được đục, ào vào từ biển khơi bởi những con đê bị vỡ mà những sinh mạng con người quá mỏng manh không thể kháng cự trước những hung hãn của thiên tai.

Ánh mắt trong veo của những đứa trẻ ngây thơ nhìn dòng nước không mảy may lo ngại, trong cái nhíu mày sâu hơn, hằn trên vầng trán Mẹ như khắc thêm tuổi cho mình sau mỗi mùa lũ lên.

Mưa...cơn mưa dai dẳng dường như còn luyến tiếc mặt đất bao la mà chật hẹp vì lượng mưa đổ xuống ngày một nhiều hơn. Bầu trời như xà xuống thấp hơn, xám xịt một màu mây u ám.

Miền Trung ơi ! khổ quá thôi
Lũ chồng lũ hai tháng trời chửa tha
Suốt tuần tăm tối mưa sa
Khắp nơi trắng nước thật là thảm thương
Nhà cửa , đường xá, ruộng vườn
Theo dòng lũ cuốn khắp miền xót xa
Trẻ em cho đến người già
Đói rét, dịch bệnh, cửa nhà tan hoang

Sự tàn khốc của cơn lũ vừa qua chưa làm mọi người định thần trở lại thì một cơn lũ khác đang có nguy cơ hình thành làm tôi lo lắng, bồn chồn cứ day dứt trong lòng đến khó chịu, cho dù nơi đang ở không có những cơn gió lốc, không có những cơn bão đi về trong lúc này... đau lòng nghĩ tới những ngôi nhà nhỏ bé chênh vênh trước dòng nước lũ tràn về hung hăng như muốn nuốt trôi tất cả vào cái vòi cuồn cuộn đục ngầu phù xa ấy về phía biển mênh mang.Trong tôi còn văng vẳng đâu đây tiếng khóc than kìm nén vỡ òa của những người Mẹ mất con, con mất Cha, vợ mất chồng ... tất cả như máu và nước mắt hòa quyện thanh một màu đỏ quạch đục ngầu sôi sục đến tàn nhẫn lạnh lùng...Mưa vẫn vô tình xối xả trên những mái nhà còn sót lại bơ vơ ... mưa với vũ điệu cuồng bạo gầm xé toang cả khung trời bình yên nơi xóm làng yêu dấu cho những người con Việt Nam ngậm ngùi đau đớn...!

Ông trời sao quá phũ phàng
Đói nghèo còn buộc khăn tang lên đầu
Lũ này lại tiếp lũ sau
Mỗi mùa mưa bão khổ đau chất chồng

Miền Trung quê hương, khúc ruột nối liền một giải cong cong hình chữ S ấy đang rên xiết dưới làn bão lũ điên cuồng của thiên nhiên, mưa vẫn rơi vô tình, tính mạng con người vẫn mong manh như ngọn đèn trước gió...nay lại phải gánh chịu thêm một cơn bão lũ khắc nghiệt nữa sao???Cao xanh ơi!sao lại nghiệt ngã thế này???

Dẫu biết rằng những đóng góp,cứu trợ bây giờ chỉ là một hạt muối nhỏ trong một đại dương mênh mông...!! nhỏ như một hạt mưa giữa biển trời mênh mang là nước kia ... không có gì đổi được với nỗi đau của Mẹ, của Cha, của tất cả những người đã mất đi người thân yêu.Nhưng vẫn mong lắm những tấm lòng con cháu Lạc Hồng phát huy tinh thần tương thân tương trợ "Lá lành đùm lá rách"."Một con ngựa đau, cả tàu bõ cỏ", đó là tinh thần của người dân Việt Nam, dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ hoàn cảnh nào.

Mưa vẫn rơi ...! nỗi đau vẫn còn đó biết bao giờ nguôi ngoai !!!

Trời dông bão ai sầu than khóc
Ngồi co ro trên nóc nhà tranh
Nhìn cơn lũ lụt hoành hành
Miền trung bảy tỉnh biến thành biển khơi

Mưa như thác đá rơi đất sập
Giữa đêm trường ẩn nấp đâu đây
Giật mình tỉnh giấc...ngủ say
Cả nhà chết thảm vùi thây một mồ

Nước cao mãi tràn vô lai láng
Kẻ chậm chân bỏ mạng hiểm nghèo
Lạ thay trên phố ... thuyền chèo
Giữa dòng nước xóay cuốn theo xác người

Cây nghiêng đổ cành rơi trút lá
Tường vẹo xiêu đường sá nước đầy
Phải thiên niên kỷ sắp bày
Khiến người bạc phước bỏ thây

Vẫn mỗi ngày như mọi ngày ...
vẫn với những công việc. Vẫn với những suy tư... Vui buồn bất chợt, vẫn mang trong hồn khối miên man trầm lặng.Trời mấy hôm nay gió cứ thổi buốt.... Những con đường lạnh vắng. Như đời người cứ tuột sâu vào vũng buồn thương. Thương cho cơn rét lạnh cuốn theo hàng vạn sanh linh đang xảy ra ở miền Bắc và miền Trung. Bao tan thương chồng chất đè lên nhân loại. Bao thống khổ đầy vơi cơ cực đói lạnh ...
Bây giờ là mùa Thu. Đáng lẽ trời phải rực rỡ ánh nắng chan hoà . Nhưng sao lại chỉ toàn là u ám vây quanh. Có những cơn gió bất thường hay chợt tới. Cái lạnh ảnh hưởng của cơn rét miền Bắc hoà vào thêm giá buốt. Nghe nói vùng cao ngoài đó có những đêm tuyết rơi tràn ngập khung trời .

Những bông hoa tuyết rơi rơi trông rất nhẹ nhàng. Nhưng khi tụ lại trở thành khối băng dính chặt lạnh lùng khó chịu. chồng chất như ưu phiền của cuộc đời kéo dài bi thương và áo nảo .Chợt nghe hồn mình lạnh lẽo quá ! Những tia nắng yếu ớt cuối cùng đang chìm khuất vào chân ngày của bầu trời ...
Mỗi ngày online, nhìn và nghe tin tức bốn phương . Thấy lòng như chùng xuống . Như mình đang quyện vào từ chốn xa xôi ấy ...Tận tâm hồn dâng lên một nỗi niềm khó tả ...Đất trời dị thường nắng mưa bất chợt. Đưa con người vào chổ tang thương nhọc nhằn ...
Trần gian... trần gian... Một dãy trời trải rộng thênh thang... Uy nghiêm cao vút dặm ngàn, thái dương rọi vào cây lá, rọi vào toàn thể nhân gian. Chim xoảy cánh đại bàng, mọi vật như dang tay ôm trọn núi sông vô vàn bí ẩn ....................
Trần gian gió lên hơi thở ngộp trời. Cuốn ngàn hệ lụy...con người lầm than. Gió gào cơn rét ngập tràn. Bão giông đất nứt cuốn ngàn nhân sinh .

Có những điều không bao giờ nói được bằng lời. Con người không thể nào hiểu hết ý trời, tia nắng nhỏ nhoi rải dài uyển chuyễn loang dần vào đêm ..........bóng câu qua ..........một chút yên lặng cuối ngày, nỗi lòng u uẩn như màu hoàng hôn đang trỗi dậy ẩn hiện chân trời xa ...

Với những chuỗi ngày... sống với cầu xin.... Khao khát một bầu trời bình an cho con người. Mong cánh của đời mở rộng từ bi .Mong các hảo hữu cũa tôi tiếp tục phát huy truyền thống "Lá lành đùm lá rách ". Cần lắm ai ơi một tấm áo,một mảnh chăn,một gói mì!!
Mong đất trời vô cùng thánh thiện, vô cùng dấu yêu trải khắp cùng nhân loại cho mãi ngàn sau.

Xin ngày chút nắng vào đêm
Xin ơn thánh thiện về bên cõi buồn !!!
 

tuuthi

Thành viên
xấp vé số trên tay còn nhiều quá
em lang thang suốt cả một buổi chiều
thân gầy gò mà bụng đói, chân xiêu
làm sao có bửa cơm chiều ... em khóc

sao tụi nó được đến trường đi học
còn riêng con, xin một chén cơm thiu
mua dùm con, một số, có bao nhiêu !
con cầu nguyện cho chú nhiều sức khỏe

mua dùm đi, mua dùm con một vé
thằng em con cũng sẽ được củ khoai
mấy hôm nay nó đã đói lắm rồi
mua dùm với, cuộc đời con khổ quá

thôi, đừng khóc, chú sẽ mua tất cả
bao nhiêu tiền, để chú trả cho con
tay run run mà nước mắt lưng tròng
thằng bé khóc trong vòng tay khách lạ

cuộc sống ơi, thôi xin đừng đày đọa
tội quá mà, chúng có biết gì đâu
từng củ khoai, miếng sắn, sớt chia nhau
nơi góc phố, những mái đầu thơ dại

Người đời ơi, xin người quay nhìn lại
Bao cảnh đời , sao cứ mãi điêu linh
chắp hai tay, tôi tha thiết cầu xin
cho họ mãi được thanh bình, no ấm
 

tuuthi

Thành viên
em với tôi
hai người không quen biết
tôi tình cờ
gặp em giửa ban trưa
em nhìn tôi
xoa bụng dường rên xiết
miệng thì thào
"con đói quá, xin thưa !"

lòng chua xót
tôi mời em chung bửa
chút tình người
chia sẻ nỗi niềm đau
em lua vội
từng hạt cơm trắng sửa
không một lời
dĩa cơm hết thật mau !

lời ân cần:
"em muốn ăn thêm nữa? "
miệng nhoẻn cười :
"cám ơn, con đã no "
Nắm tay em
trong thân tình tôi hứa:
"cứ tự nhiên
đói ăn nữa đừng lo !

em nhìn tôi
mắt lưng tròng lệ ứa
vẻ suy tư
xóa mất tuổi hồn nhiên
gương mặt lem
dạn dày hơn trang lứa
hảy còn thơ
sao đầy nét ưu phiền ? !
Em đưa tay
Run run như sợ vỡ
Hạt cơm trắng
Tựa như những hạt châu

Tôi chậm đũa
Chờ em ăn luôn thể
Em cúi mặt
Thẫn thờ nhìn chén cơm
Tôi giục em
"ăn đi em, kẻo đói
Đường còn xa
đời còn lắm đoạn trường .."

Em nhìn tôi,
Mắt em rấn nước ...
"Cho em nhé,
Chén cơm trắng nhỏ này ...
Mẹ của em ...
Đang bịnh, và đang đói ..."
Em đi rồi ...
Chén tôi bỗng đắng cay ...

em lẫn bước
trong giòng người nghiệt ngã
buổi cơm chiều
đầy ắp nỗi lo âu ? !
quay trở lại
với nhịp đời vội vã
đôi mắt em
khơi động tiếng kinh cầu !
 

satruky

Thành viên tích cực
Chẳng biết comment gì nhưng cứ gõ. Cuốc sống muôn màu là vậy mà.
 

toanphuonglonghy

Thành viên
bạn à
mình đoc song sao mà đau sot quá
thương cho đời sao lắm cảnh éo le
ôi đôi mắt những dòng lệ đỏ hoe
bởi tình thương tôi gừi vào nơi ấy
tôi ước mong ngày may tôi ngủ dậy
tất cả mọi người đều lo ấm yên vui
 
Top