Muộn

lephungdan

Thành viên
MUỘN

Một tiếng khô khốc kéo cô đơn,
Bao tủi hờn !
Tưởng tan biến như mưa rào nắng hạn.
Đâu biết ta lại ngập trong chuỗi đắng,
Tĩnh và Sâu ...

Một vòng tay hay một lời mời gọi,
Đó có chẳng là điều ta chỉ hỏi ?
Nơi đâu sẽ lượm được hồi âm ?
Trống rỗng và chơi vơi ...
Ta bỗng thấy đời vô vị,
Yêu thương ...

Vị đắng cay hay chua chát,
Đó cũng còn là mộc mạc !
Nhạt nhẽo trên từng mũi kim,
Tíc Tắc ...
Có còn là chúng ta ?

Sự hồn nhiên vô tình hay hữu ý ?
Trong ta mọi điều đều vô lý !
Tự nhủ,
Ta sai hay Người ?
Vẫn chỉ thế, một mình ta tự hỏi ...
Về đâu ?
 
Top