CHẾT SƯỚNG HƠN .
Một chú muỗi đực đang tà tà bay qua, bay lại thì bất ngờ, bị người kia xoè bàn tay đập cái chát ! chết dẹp lép..
Quá uất ức , linh hồn muỗi không "siêu thoát" đưọc, mà lại bay vút lên trời xanh, vượt ngàn tinh tú đến cúi lạy trước Thượng Đế khóc lóc :
- Thưa Ngài ! con có làm chi nên tội đâu mà để bị loài người đập chết thẳng tay như vậy . Xin Ngài cứu xét cho con được hồi sinh
- Thế anh có chích người không ?
- Thưa không.. hoàn toàn không ! Chỉ có đám muỗi cái khát máu mới rủ nhau đi chích người ta. Đám muổi đực tụi con là dân "chay trường". Bửa nào vui lắm cũng chỉ rũ nhau đi hút mật hoa mà thôi.
Thượng Đế nghe xong, bèn truyền lệnh cho gọi tất cả kỷ sư thiết kế, mang bảng vẻ ra coi lại.
- Kính thưa Thương Đế !
Muổi đực được thiết kế một cái vòi có đầu loe ra như hình loe kèn, chỉ để hút những giọt sương đêm đọng trên hoa trái hay mật hoa mà thôi. Tuyệt đối không chích được ai. Tóm lại, muỗi đực thuộc về dân "ăn chay" trường....
Quay qua muỗi đực Thượng Đế trầm ngâm :
- Thế anh có chích mấy "nàng" muỗi cái không ?
Muỗi đực bèn thanh minh với Thượng Đế:
- Thưa Ngài ! Ngài coi lại xem , cái vòi này mà chích được ai ?
- Anh hiểu ý sai của ta rồi ! Ta hỏi anh có "chích" muỗi cái bằng cái vòi khác kìa..!, cái vòi ở dưới.....kia...........kìa đó......!
Vừa nói Thượng Đế chỉ tay nơi hạ bộ của muỗi đực.
- Dạ ....thưa..thưa cái này thì có đều đều ạ,........!
Suy nghĩ thật lâu, Thượng Đế bèn phán
- Chính vì các anh " chích " con muỗi cái, nó có bầu, nó cần protein để nuôi con anh, nên nó phải đi chích máu người, nếu các anh không có " chích " nó thì nó cũng chay trường như các anh mà thôi.
Muỗi đực biết mình đuối lý với Thượng Đế, bèn khóc nức nở. Thượng Đế mềm lòng :
- Thôi được ! ta có thể cho anh sống lại với một điều kiện.
- Điều kiện gì thưa Ngài ?
- Anh sẻ không bao giờ được "chích" muỗi cái nửa. Anh bằng lòng chứ ?
Muỗi đực không cần suy nghĩ với Thượng Đế, trả lời ngay :
- Nếy vậy Thương Đế...... cho con.....chết.....sướng hơn .........!