Hôm nay đọc " Thư kiếm ân thù lục" của Kim Dung, tới đoạn Càn Long đi theo gái bán hoa, bị quần hùng Hồng Hoa Hội bắt giữ hài hước quá, xin trích đoạn để anh em cùng...cười nhé!
Bản tính Càn Long thích khoe khoang tài học của mình. Lần này đi về phía Nam, đến chỗ nào cũng viết thơ đề chữ, gặp thăgs cảnh nào cũng tả một bài. Bọn cận thần đi cùng cứ mở miệng khen dồi, câu nào cũng là cẩm tú, chữ nào cũng đáng khuyên son, thơ hơn Lý Đỗ, bút vượt Chung Vương. Nhưng bản thân y cũng biết nịnh bợ là chuyện bình thường, nên những lời khen đó mát đi phần nào giá trị.
Lúc này y mặc thường phục vi hành mà được danh kỹ để ý, rõ ràng không phải nhờ vào thân phận đế vương mà hoàn toàn dựa vào thực học chân tài của bản thân mình. Càn Long càng nghĩ càng tin chắc là mỹ nhân thấy mình tình tứ như Tống Ngọc, dáng vẻ sánh Phan Anh, tài hoa gần bằng Tử Kiến. Năm xưa từng có chuyện cùng tuệ nhãn Hồng Phất Nữ nhìn ra Lý Tĩnh, chốn phong trần Lương Hồng Ngọc châu đãi Hàn Thê Chung, có thể thấy danh kỹ nào cũng rất có nhận lực. Nếu không báo đáp đặng ân tình, làm sao xứng với mắt xanh của người tri kỷ? Y lập tức hạ lệnh cho Hòa Thân tưởng thưởng năm chục lạng hoàng kim, rồi chau mày xoa bụng một hồi rặn ra được hai câu thơ vắt dòng : " Hàng Châu có ả Ngọc Như Ý, nghìn mỹ nữ kinh sư chẳng bằng"
Bản tính Càn Long thích khoe khoang tài học của mình. Lần này đi về phía Nam, đến chỗ nào cũng viết thơ đề chữ, gặp thăgs cảnh nào cũng tả một bài. Bọn cận thần đi cùng cứ mở miệng khen dồi, câu nào cũng là cẩm tú, chữ nào cũng đáng khuyên son, thơ hơn Lý Đỗ, bút vượt Chung Vương. Nhưng bản thân y cũng biết nịnh bợ là chuyện bình thường, nên những lời khen đó mát đi phần nào giá trị.
Lúc này y mặc thường phục vi hành mà được danh kỹ để ý, rõ ràng không phải nhờ vào thân phận đế vương mà hoàn toàn dựa vào thực học chân tài của bản thân mình. Càn Long càng nghĩ càng tin chắc là mỹ nhân thấy mình tình tứ như Tống Ngọc, dáng vẻ sánh Phan Anh, tài hoa gần bằng Tử Kiến. Năm xưa từng có chuyện cùng tuệ nhãn Hồng Phất Nữ nhìn ra Lý Tĩnh, chốn phong trần Lương Hồng Ngọc châu đãi Hàn Thê Chung, có thể thấy danh kỹ nào cũng rất có nhận lực. Nếu không báo đáp đặng ân tình, làm sao xứng với mắt xanh của người tri kỷ? Y lập tức hạ lệnh cho Hòa Thân tưởng thưởng năm chục lạng hoàng kim, rồi chau mày xoa bụng một hồi rặn ra được hai câu thơ vắt dòng : " Hàng Châu có ả Ngọc Như Ý, nghìn mỹ nữ kinh sư chẳng bằng"